Vãn Vãn Ngốc Muốn Trốn Khỏi Phu Quân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-02 05:34:58
Lượt xem: 4,329
Ta bỗng trở nên xúc động, muốn lao tới phía Cố Viễn, nhưng tỷ tỷ đã nhanh chóng giữ chặt ta lại.
Cố Viễn nghiến răng, quát vào mặt Cố Sơn: "Mau đi, nhất định phải xin lỗi đại tẩu, nếu không, ngay cả thê tử của ta cũng chạy mất rồi."
Cố Sơn bị Cố Viễn nắm lấy cổ, mặt đỏ bừng tức giận: "Buông ta ra, ngươi điên rồi."
Chỉ thấy Cố Viễn nắm chặt đao, lạnh lùng nói: "Đã biết ta điên thế nào rồi, thì mau đi đi."
Nói xong, hắn đá Cố Sơn ngã nhào xuống đất.
Ta run rẩy nhìn Cố Viễn, cảm thấy xa lạ vô cùng. Đây có thật là phu quân của ta sao?
Cố Sơn định phản kháng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, gương mặt đầy uất hận, đành quỳ xuống: "Nguyệt Hoa, ta sai rồi, tất cả là lỗi của ta, nàng đừng đi."
Vừa nói, vừa len lén nhìn về phía Cố Viễn.
Tỷ tỷ nhìn hắn, mặt lạnh băng: "Cố Sơn, thư hòa ly đã để trên bàn trang điểm, ký tên xong thì mang đến quan phủ. Ta không ngăn cản ngươi và Triệu Thanh Thanh, nhưng ta không thể chấp nhận việc phu quân của ta mới cưới được một tháng đã nạp thiếp."
"Nhìn lại, có lẽ Triệu Thanh Thanh cũng không muốn làm thiếp, chi bằng ta tác thành cho các ngươi."
Ngón tay Cố Viễn xoay tròn, sắc mặt ngày càng lạnh lùng. Không hiểu sao, ta cảm thấy vẻ mặt này của hắn rất quen thuộc, như thể đã từng thấy ở đâu đó, nhưng ta biết chắc rằng, lúc này hắn đang rất giận dữ.
Hắn thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng hơn, có chút tủi thân: "Vãn Vãn, lại đây, nàng thật sự nhẫn tâm bỏ ta lại một mình sao?"
Ta định bước tới, nhưng trong lòng lại mách bảo rằng, Cố Viễn lúc này rất nguy hiểm.
Tỷ tỷ đứng chắn trước ta, lạnh lùng nhìn Cố Viễn: "Nhị công tử, Vãn Vãn đầu óc không minh mẫn, muội ấy và ngươi vốn không hợp nhau. Ta đã viết một lá thư hòa ly cho muội ấy, xin ngươi buông tha cho muội ấy."
Sắc mặt Cố Viễn càng thêm u ám: "Đại tẩu, Vãn Vãn là thê tử của ta, dường như tẩu tẩu không có tư cách quyết định sự đi hay ở của nàng."
5
Vừa dứt lời, ánh mắt chàng nhìn ta không chút hơi ấm: "Vãn Vãn, ta nói lại lần nữa, lại đây."
Ta chợt thấy lo sợ, nhớ lại những ngày đầu mới thành thân, điều mà Cố Viễn yêu thích nhất chính là thân thể của ta.
Ta không chịu nổi, mỗi lần ta lúng túng trốn tránh, chàng đều có dáng vẻ này, rồi sau đó lại nghĩ đủ mọi cách để trừng phạt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-van-ngoc-muon-tron-khoi-phu-quan/chuong-4.html.]
"Tỷ tỷ..." Ta hoảng hốt, vô thức trốn sau lưng tỷ tỷ.
Cố Viễn thấy ta có hành động ấy, sắc mặt càng thêm tối sầm.
Chàng hít sâu một hơi, đè nén ý muốn g.i.ế.c người, biết rõ tiểu thê tử của mình ngốc nghếch lại thêm nhát gan sợ hãi, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm Nguyệt Hoa xong thì Vãn Vãn sẽ ngoan ngoãn trở về bên chàng.
Thế là, chàng xách Cố Sơn ném vào trong cửa, sau đó ám vệ theo sát phía sau cũng nhanh chóng mang Cố Sơn rời đi.
Ta ngẩn ngơ nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường, Cố Sơn là ca ca, vậy mà Cố Viễn lại đối xử với hắn ta như vậy.
Ta lén lút nhìn tỷ tỷ, nếu ta đối xử với tỷ tỷ như vậy… nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà rùng mình, chắc chắn sẽ bị tỷ tỷ đánh vào lòng bàn tay.
Cố Viễn thấy Cố Sơn đã bị mang đi, liền bước lên trước, thong thả nói: "Đại tẩu, ta biết tẩu cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với đại ca, tẩu muốn chẳng qua là danh phận Cố phu nhân, cùng sự tôn trọng của chủ mẫu, những thứ này ta có thể cho tẩu, ta chỉ có một điều kiện."
Cố Viễn liếc nhìn ta, thấy ta lo lắng nhìn chàng, trong lòng tuy bực bội, nhưng gương mặt lại nở nụ cười dịu dàng, khiến nét mặt của chàng trở nên dị thường méo mó.
Ta cúi đầu, không dám nhìn, cảm thấy hơi sợ hãi.
"Điều kiện là tẩu và Vãn Vãn phải ở lại trong tướng phủ, tẩu cũng biết Vãn Vãn rất gắn bó với tẩu mà."
Tỷ tỷ nhìn ta, rồi hỏi: "Ta rất tò mò, Vãn Vãn trong lòng ngươi là gì? Ngươi có biết..."
Tỷ tỷ dùng ngón tay chạm nhẹ lên trán ta: "Nơi này của muội ấy không được bình thường. Nếu sau này ngươi chán ghét muội ấy, vậy Vãn Vãn sẽ làm sao mà đối mặt với đời?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta đứng phía sau tỷ tỷ, buồn chán mà cào cào ngón tay, không hiểu tỷ tỷ và phu quân đang nói gì, sao vẫn chưa đi nữa?
Cố Viễn nhìn ta, dường như bị dáng vẻ ngây ngô ngốc nghếch của ta làm cho bất lực, nụ cười trên mặt càng thêm mềm mại, không còn đáng sợ nữa.
Chàng nói: "Vãn Vãn đối với ta là sự cứu rỗi, ta vĩnh viễn sẽ không làm hại nàng."
Cuối cùng, ta và tỷ tỷ không rời đi, còn Triệu Thanh Thanh cũng biến mất.
Cố Sơn dưới sự áp chế của Cố Viễn đã im lặng vài ngày, nhưng sau đó lại thường xuyên không về phủ vào ban đêm, còn ta từ lúc trở về vẫn chưa có dịp rời khỏi giường.
Sau đó, nghe nói Triệu Thanh Thanh đã hủy dung nhan, nhưng Cố Sơn lại giấu nàng ta ở một trang viên ngoài ngoại ô.
Nghe được tin này, ta vội vàng đến chỗ tỷ tỷ.