Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vãn Vãn Ngốc Muốn Trốn Khỏi Phu Quân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-02 05:34:57
Lượt xem: 3,766

Triệu Thanh Thanh nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ: “Phu nhân, là ta sai, không nên mặt dày mà ở lại đây. Ta biết đại phu nhân không thích ta, nhưng nàng cũng không thể hại ta thế này. Ta sẽ đi ngay, được không?"

Nói rồi, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng chân bị trẹo, loạng choạng suýt ngã lần nữa. Đúng lúc ấy, đại tướng quân đến kịp thời đỡ lấy nàng. Phía sau hắn còn có tỷ tỷ của ta.

Đại tướng quân liếc nhìn tỷ tỷ ta với sắc mặt khó coi: “Nguyệt Hoa, ta biết nàng không thích Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh vô tội, sao lại để Nguyệt Vãn đến hại nàng?”

Tỷ tỷ vội vàng tiến đến bên ta, nhìn kỹ thấy ta không bị thương, liền lạnh lùng kéo ta ra sau lưng: “Nguyệt Vãn nhát gan, nó không làm ra chuyện này đâu.”

Nhìn vào vẻ mặt lạnh lẽo của đại tướng quân, ta sợ hãi vô cùng. Ta lại gây họa rồi.

“Tỷ tỷ, muội không đẩy nàng, là nàng tự ngã mà.”

Ta kéo tay áo tỷ tỷ, nước mắt trào ra.

Tỷ tỷ nhẹ nhàng vỗ về ta, an ủi: “Tỷ tỷ biết, Nguyệt Vãn của tỷ lương thiện, không phải lỗi của muội.”

Tỷ tỷ quay sang nhìn đại tướng quân, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: “Nhưng cũng không loại trừ có người hãm hại Nguyệt Vãn.”

Triệu Thanh Thanh chỉ dựa vào lòng đại tướng quân mà khóc, còn hắn thì lạnh lùng nói: “Thanh Thanh không thể làm ra chuyện như vậy. Nguyệt Hoa, phủ tướng quân không dung kẻ độc ác, ghen tuông. Tự nàng liệu lấy."

Tỷ tỷ cười lạnh, không nói gì thêm, chỉ kéo ta rời đi.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy đại tướng quân dịu dàng dìu Triệu Thanh Thanh vào trong, cảnh tượng ấy thật khiến lòng ta quặn thắt.

4

Trở về viện Đồng Hoa nơi tỷ tỷ đang ở, tỷ tỷ thấy ta đứng ngây người sau cửa, liền mỉm cười yêu chiều kéo ta vào, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt ta, giọng dịu dàng: "Vãn Vãn, tỷ tỷ biết muội là muốn tốt cho tỷ, nhưng hôm nay muội hành động quá vội vàng, nếu như nàng ta gây hại cho muội thì sao?"

Ta nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ, muội không thích Triệu Thanh Thanh, cũng không thích Cố Sơn, họ đều là kẻ xấu, luôn ức h.i.ế.p tỷ tỷ."

Tỷ tỷ thở dài một tiếng, nhìn quanh tòa phủ tướng quân này, nói: "Vãn Vãn, tỷ tỷ xin lỗi, cứ ngỡ rằng tỷ tỷ có thể bảo vệ muội, nhưng giờ xem ra ngay cả bản thân tỷ tỷ cũng không giữ nổi. Vãn Vãn, muội có nguyện ý cùng tỷ tỷ rời đi không?"

Trong đầu ta thoáng hiện lên hình ảnh những hành động của Cố Viễn, lòng có chút đau buồn. Nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy của tỷ tỷ, ta gạt bỏ hình bóng của Cố Viễn, không chút do dự mà nói: "Đi."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Tỷ tỷ viết hai lá thư hòa ly, đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm, chỉ đợi đến đêm thu dọn đồ rời đi.

Cố Viễn thấy ta cứ ở lại viện của tỷ tỷ, liền sai nha hoàn gọi ta về viện của mình.

Ta có chút lúng túng nhìn về phía tỷ tỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-van-ngoc-muon-tron-khoi-phu-quan/chuong-3.html.]

Tỷ tỷ lạnh lùng ra lệnh: "Hôm nay ta không vui, nhị phu nhân không đi đâu cả."

Trong phủ tướng quân, tất cả hạ nhân đều biết đại công tử và đại phu nhân không hòa hợp, hôm nay lại thêm chuyện Triệu Thanh Thanh, nên tâm trạng của phu nhân không tốt cũng dễ hiểu.

Không nói đến việc Cố Viễn nhìn căn phòng trống trải mà nghiến răng kèn kẹt.

Ta và tỷ tỷ thu dọn rất nhiều đồ, biết rằng phụ thân sẽ không cho chúng ta về nhà, nên toàn bộ trang sức và cổ vật quý giá đều được gói ghém kỹ lưỡng.

Tỷ tỷ lau đi mồ hôi trên trán, nhìn hai bọc đồ nặng trịch trước mắt rồi bật cười.

Ta đau lòng nhìn tỷ tỷ, hỏi: "Tỷ tỷ, thật sự tỷ tỷ cam lòng sao? Cứ để Triệu Thanh Thanh cướp mất phu quân của tỷ tỷ như vậy ạ?"

Tỷ tỷ phủi tay, thản nhiên đáp: "Thứ mà người khác có thể dễ dàng cướp đi, vốn dĩ không thuộc về ta. Một kẻ bạc tình bạc nghĩa như hắn, ta khinh thường không cần."

Ta nghe xong cảm thấy rất có lý, ngây ngô cười gật đầu đồng ý.

Đêm tối trời gió lớn, chính là thời cơ tốt để trốn đi.

Ta cùng tỷ tỷ và các nha hoàn chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi phủ từ cửa sau.

Bất chợt, một vật dài từ trong cửa bay ra, kèm theo những tiếng rên rỉ khe khẽ.

Ta và tỷ tỷ đều kinh hãi. Ta định tiến lại xem đó là gì, nhưng tỷ tỷ kéo ta lại: "Mau đi, đừng lo chuyện đó."

"Tỷ tỷ... nhưng, hình như là tiếng của Đại Hoàng."

Nghe ta nói vậy, tiếng rên bỗng nhỏ lại, xem ra đúng là Đại Hoàng rồi.

Đại Hoàng là con ch.ó mà phu quân nuôi, thường ngày hay quấn quýt bên ta. Giờ đây, có lẽ nó bị ai đó đá văng ra ngoài, ta thật không nỡ bỏ mặc nó.

Tỷ tỷ nghiến răng lệnh cho phu xe nhanh chóng rời đi.

Nhưng ngay lúc đó, một bóng người bỗng xuất hiện chặn trước xe ngựa.

Dưới ánh đèn leo lét, chỉ thấy người ấy nhấc Đại Hoàng lên, tay cầm thanh đại đao sáng loáng đặt ngang cổ nó. Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đi, quỳ xuống xin lỗi đại tẩu, tiện thể xử lý luôn ả nữ nhân kia."

Ta sững sờ, nhìn kỹ lại, hóa ra không phải Đại Hoàng, mà là Cố Sơn.

Người đang nhấc Cố Sơn lên không ai khác chính là phu quân của ta, Cố Viễn.

Loading...