Vãn Xuân Phong - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:54:32
Lượt xem: 1,844
Nhìn chén rượu đầy ắp trước mặt, ta không cưỡng lại được cám dỗ, đưa tay nhận lấy, nheo mắt nhấp từng ngụm nhỏ.
Thật là ngon.
Chỉ là Đoàn Kinh trước mắt ta cứ lắc lư.
Dung mạo như ngọc, môi đỏ răng trắng, một thân hồng y, yêu diễm mê người.
Ta đưa tay ra, nắm lấy mái tóc đen của Đoàn Kinh, như nâng niu bảo bối.
Hắn bị giật đau, hít một tiếng: "Trương Vãn Ý, nàng làm gì vậy?"
Ta dùng sức kéo hắn lại: "Lại gần đây một chút."
Hắn tức giận bật cười, tiến lại gần: "Thế nào?"
Thế nào? Đương nhiên là chiếm tiện nghi của nam hồ ly rồi!
Ta chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp nghiêng người hôn lên môi hắn một cái, đắc ý cười thành tiếng.
Đoàn Kinh sững sờ, khóe môi dần dần cong lên, ánh mắt đen láy, đột nhiên nắm chặt lấy ta đang định bỏ chạy, kéo trở lại: "Vừa rồi là làm gì vậy?"
Ta vô cùng phấn khích, trong lòng có gì đó đang nhảy nhót, cười ngọt ngào: "Thả thính người ta."
Từ này là do Đoàn Kinh dạy cho ta.
Đoàn Kinh véo má ta: "Trương Vãn Ý, thật sự say rồi à?"
Ta chống hai khuỷu tay lên bàn, nằm nhoài trước mặt Đoàn Kinh, cười ngây ngô.
Hắn cũng liền cười theo, vỗ vỗ đùi: "Lại đây, ngồi lên đùi của tướng công."
Ta không cảm thấy có gì không ổn, loạng choạng đi qua, thân mật dựa sát vào hắn, nghịch ngợm mái tóc đen của hắn.
"Ký Minh, ta cảm thấy chàng có thể làm được. Không có Đoan vương, chàng cũng có thể làm được." Ta như dỗ dành một đứa trẻ, vỗ về lưng Đoàn Kinh, cằm lười biếng tựa lên vai hắn, mắt lim dim.
Đoàn Kinh để mặc ta ôm, một lúc lâu sau khàn giọng nói: "Trương Vãn Ý, người lần trước nói câu này là mẹ ta."
"Ừm." Ta đáp lại một tiếng trầm thấp, trong lòng buồn bã, "Nhưng ta không muốn chàng làm con trai của ta..."
Đoàn Kinh tốt như vậy, tại sao Đoàn lão gia lại không thiên vị hắn thêm một chút?
Quê nhà chúng ta, ngay cả chó con mất mẹ cũng có người thương xót, sao lại không có ai thương xót Đoàn Kinh chứ?
Nghĩ đến cuối cùng, ta không kìm được mà bật khóc thành tiếng.
Đoàn Kinh im lặng một lúc, buồn bực nói: "Nàng đừng nói với ta, nàng khóc là vì không muốn nhận ta làm con trai đấy nhé."
Ta càng khóc dữ dội hơn.
Đoàn Kinh hít sâu một hơi, cắn lên má ướt đẫm của ta: "Thừa dịp chưa thành thân mà ra sức bắt nạt ta có phải không? Còn muốn chiếm tiện nghi của ta à?"
Hắn thật quá đáng, trên má ta để lại một hàng dấu răng đều tăm tắp.
Ta vùi đầu vào lòng hắn, để tránh hắn lại cắn ta, lẩm bẩm nói: "Ta quá vô dụng, cái gì cũng không giúp được chàng. Người khác dùng hai ngàn lượng, có thể mua nhà mua ruộng, chàng dùng hai ngàn lượng mua một kẻ ăn bám."
Đoàn Kinh kéo ta dậy khỏi người hắn, nghiêm túc nói với ta: "Ta đã nói rồi, trong phòng của ta, Đoàn Ký Minh, không có thứ gì không đáng giá, cả người lẫn vật, đều là bảo bối."
Ta mở đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, để mặc hắn dùng ngón tay cái lau nước mắt cho ta, từng chữ từng chữ nói: "Trong nhà chúng ta, Trương Vãn Ý chính là chỗ dựa tinh thần của ta. Trước kia ta cái gì cũng không tranh giành, là bởi vì không biết tranh giành cho ai. Bây giờ đã biết rồi, vị trí chủ mẫu tương lai của Đoàn phủ, chỉ có thể là của Vãn Ý của ta."
Khoảnh khắc đó ta mới biết, rung động cũng có âm thanh của nó.
Trái tim đập mạnh vào lồng ngực, phát ra âm thanh chấn động màng nhĩ: Thình thịch... Thình thịch...
Lúc về phủ đã là đêm khuya.
Đoàn Kinh xuống xe trước, quay lưng lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng mình: "Lên đây."
Ta bước đi loạng choạng, khó khăn chui ra khỏi xe ngựa, leo lên lưng Đoàn Kinh.
Thị vệ ở cửa nhìn thấy, hỏi: "Cô nương đây là... say rồi?"
Đoàn Kinh khẽ cười: "Tửu lượng kém, chỉ biết làm nũng với người khác."
Tiếng cười khe khẽ vang vọng trong gió đêm, ta gối đầu lên vai Đoàn Kinh, hiếm có cảm thấy bình yên.
"Trương Vãn Ý, tỉnh lại đi, về nhà rồi hãy ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-11.html.]
Ta không nói gì, chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ ta biến thành một tiểu thư khuê các xuất thân danh môn, được gả cho Đoàn Kinh theo đúng tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng rình rang.
Ngày hôm đó, hắn như được dát vàng, cưỡi tuấn mã đến cưới ta, áo cưới rực rỡ, tiếng trống vang trời.
Mẹ hắn ngồi trên cao đường, tặng ta một chiếc vòng ngọc tròn trịa.
Đoàn Kinh ánh mắt tràn đầy ý cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hôn lên trán ta.
Nhưng ngay sau đó, có người sờ vào tai ta: "Vãn Ý, dậy lau mặt đi."
Giấc mơ quá đẹp, ta lầm bầm một hồi lâu, trở mình vào trong, bịt tai lại.
Giọng nói đó cười mắng vài câu, để mặc ta ngủ tiếp.
Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, ta đột ngột ngồi dậy, tìm kiếm dấu vết của Đoàn Kinh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Gặp Xuân Sinh ở sân, ta mới biết Đoàn Kinh đã đi thư phòng.
Gần đây bận rộn với việc thi cử, Đoàn Kinh bận tối mặt tối mũi, rất tổn hại sức khỏe.
Ta quay trở lại nhà bếp, giã nhân óc chó thành bột, pha với sữa bò đun sôi, mang đến cho Đoàn Kinh.
Hắn xoa đầu ta, bưng lên, uống một hơi cạn sạch, rồi đuổi ta ra khỏi thư phòng.
Ngày hôm sau, ta tìm thầy thuốc xin vài phương thuốc giúp tỉnh táo, làm thành món ăn bổ dưỡng, mang cho hắn bồi bổ.
Hắn vẫn như cũ.
Mãi nửa tháng sau, Đoàn Kinh chống lại bát thuốc ta đưa tới trước mặt, vẻ mặt kỳ quái: "Hôm nay không uống nữa."
"Vì sao?"
Hắn không trả lời, tiếp tục nói: "Tối nay ta ngủ ở thư phòng."
Từ lần trước ta gặp nạn, Đoàn Kinh kiên quyết ăn ngủ cùng ta, bây giờ đột nhiên muốn ngủ thư phòng, ta rất ngạc nhiên, "Là muốn chăm chỉ học hành sao? Ta cùng chàng."
"Không cần." Đoàn Kinh rất kiên quyết, mặt lạnh tanh đuổi ta ra khỏi thư phòng.
Xuân Sinh thấy ta bưng bát thuốc ra nguyên vẹn, rất tò mò: "Công tử không vui sao?"
Ta nghi hoặc lắc đầu: "Không giống, có lẽ là mệt mỏi."
Trước khi đi ngủ, ta thế nào cũng không yên tâm, bèn khoác thêm áo, đi về phía thư phòng.
Đi ngang qua cửa sổ, đột nhiên ta dừng bước.
Cách một ô cửa sổ, dường như có tiếng gì đó vọng lại.
Lắng tai nghe kỹ, là Đoàn Kinh.
"Vãn Ý..." Hắn khẽ gọi ta, tình cảm sâu đậm, giọng nói dịu dàng.
Gió đột ngột nổi lên, thổi nhẹ dưới mái hiên, kín đáo dịu dàng, như lời thì thầm yêu thương của tình nhân.
Ta giơ tay định gõ cửa sổ
“Vãn Ý... Vãn Ý... Vãn Ý..." Đoàn Kinh khẽ nói, mang theo sự phóng túng và lưu luyến, hòa vào ánh trăng vô tận, giọng nói đó quá đỗi êm tai, khiến ta không nỡ ngắt lời.
Một lúc sau, gió dần mạnh lên, hai tai ta không phân biệt được tiếng động khiến ta giật mình kia, là từ trong nhà, hay từ ngoài ngõ.
Gió luồn qua ngõ nhỏ, chen chúc ra khỏi con hẻm, tranh giành, ồn ào, vui vẻ rong chơi dưới đêm tối.
Khi màn đêm trở lại yên tĩnh, ta vô tình chạm vào cửa sổ.
Rất lâu sau, Đoàn Kinh từ bên kia cửa sổ, giọng khàn khàn và lười biếng: "Ai?"
Ta ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp, nhẹ nhàng đáp: "Tướng công, là ta."
Sự im lặng và màn đêm đan xen vào nhau.
Bóng người trước cửa sổ không nhúc nhích, nói khẽ: "Về đi."
Tim ta thắt lại, lo lắng bám chặt cửa sổ: "Tướng công, chàng cho ta nhìn một chút thôi, chỉ một chút thôi."
Tiếng mắng khe khẽ truyền ra từ trong phòng, Đoàn Kinh đè nén giọng nói: "Cút đi ngủ."
Không ổn rồi, hắn nhất định có chuyện giấu ta, chẳng lẽ là bị bệnh!