Vãn Xuân Phong - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:58:51
Lượt xem: 1,865
Ta lo lắng đến phát khóc, không để ý đến ý nguyện của Đoàn Kinh, đẩy cửa trước chạy vào.
Đêm hè thường mát mẻ, đặc biệt là mấy hôm trước vừa mưa, nhưng lúc này trong phòng lại ngột ngạt đến cực điểm, còn thoang thoảng một mùi hương khó tả.
Không thể nói rõ đó là mùi gì, không hẳn là thơm, cũng không hẳn là khó ngửi.
Ta nhìn về phía chiếc giường êm ái bên cửa sổ, vạt áo Đoàn Kinh nửa mở, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Hắn chống một chân lên giường êm, cánh tay trái buông thõng trên đầu gối, tay phải giấu dưới lớp áo choàng rộng, đầu cúi thấp, cả người toát lên vẻ lười biếng uể oải.
Không biết có phải vì bệnh tật hay không, làn da ửng hồng, như lớp men sứ trắng mỏng manh ẩn hiện, kín đáo mờ ảo.
Hắn lười nhác dựa gần chiếc bàn nhỏ, nghe thấy ta bước vào, ánh mắt lạnh lùng hơi ngước lên, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào ta không rời.
Tướng công đêm nay đẹp đến nao lòng, khiến tim ta đập càng thêm hỗn loạn.
"Lại đây." Hắn vừa mở miệng, giọng đã khàn đặc.
Ta do dự một chút, chỉ là thoáng nhìn, trong chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, hét lên một tiếng quay người bỏ chạy.
Vừa đi được vài bước, đã bị Đoàn Kinh bắt lại bên cạnh, hắn phớt lờ sự vùng vẫy hoảng loạn của ta: "Lo lắng cho ta?"
Suy nghĩ của ta trong nháy mắt rối như tơ vò, mặt đỏ bừng: "Chàng... chàng không sao là tốt rồi..."
Hắn không sao, ta lập tức sẽ có chuyện!
Đoàn Kinh cười, âm trầm nói: "Cô cô của nàng làm sao biết ta bệnh? Nhìn cho kỹ, ta có bệnh không?"
Ta nhắm mắt, run rẩy thành một đoàn, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Không bệnh... Tướng công thân thể khỏe mạnh, là ta bệnh... là ta bệnh..."
"Chậc..." Đoàn Kinh cười lạnh một tiếng, đột ngột kéo màn xuống, không gian chật hẹp, ái muội nảy sinh, chẳng mấy chốc màn giường lay động, tiếng vòng ngọc trên cổ tay vang lên trong đêm trăng, xuân sắc đang nồng.
Đoàn Kinh hỏi: "Con cá mấy hôm trước tặng nàng đâu?"
Ta thở dốc: "Nuôi... nuôi ở trong sân..."
Hắn thong thả nói: "Ngoan, nghe lời, tướng công dạy nàng nuôi."
"Ta không muốn!" Trước kia là thích, đuôi cá linh động, trồi lên mặt nước, đỏ rực thật đẹp, bây giờ làm sao nghe được chữ "cá", càng đụng vào càng đỏ mặt tía tai.
Ta nào ngờ nam hồ ly lại âm hiểm đến thế, dỗ dành ta mơ mơ màng màng đã đạt được mục đích của hắn.
Sau đó, Đoàn Kinh hiếm khi dịu dàng, sau khi lau tay cho ta, mở hộp cao quế thoa đều, thở dài: "Sao lại không chịu nổi giày vò, nhìn xem, đỏ thành thế này, thật đáng thương."
Ta tức giận cắn vào cổ tay Đoàn Kinh, muốn hắn buông ra, hắn không hề nao núng, tâm trạng rất tốt, cái gì cũng chiều theo ta.
Đêm đã khuya, gió mát thổi qua khung cửa sổ nhỏ đang mở, hơi nóng trong phòng dần tan đi, ta thấy lạnh, liền rúc vào lòng Đoàn Kinh, buồn ngủ đến gật gù.
Hắn vỗ vỗ ta: "Về ngủ đi."
Ta dụi đôi mắt ngái ngủ: "Chàng không buồn ngủ sao?"
Đoàn Kinh nói: "Ta ngủ trong thư phòng, sau này cũng vậy."
"Vì sao?"
Đoàn Kinh nheo mắt, lặng lẽ ghé vào tai ta nói: "Trước khi chưa nếm thịt, sói không cảm thấy thịt ngon. Nhưng một khi nếm được mùi vị thịt..."
Trong tiếng cười lớn của Đoàn Kinh, ta co rúm đầu hoảng hốt chạy ra khỏi phòng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-12.html.]
Ngày thi đến gần từng ngày.
Ta thậm chí còn căng thẳng hơn cả Đoàn Kinh, ngày ngày ngồi thẫn thờ trước bếp lò, cơm bị cháy khét mấy lần.
Đoàn lão gia nhiều lần phái người đến thăm hỏi, đều bị từ chối ngoài cửa, Đoàn phu nhân ngược lại im hơi lặng tiếng, nghe nói bà đang ra sức lo liệu tẩm bổ cho nhị công tử, còn mời cả đại nho nổi tiếng đến dạy học.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ngày thi, ta tự tay thắt chiếc đai lưng đã thức mấy đêm làm cho Đoàn Kinh, ngóng trông hắn: "Khi nào chàng ra?"
Đoàn Kinh ôm ta, xoa đầu: "Rất nhanh thôi."
Khoa thi kéo dài mấy ngày, ta ngày ngày ngồi trên đống lửa, nghe Đoàn phu nhân khen nhị công tử thiên tư thông minh, học rộng hiểu nhiều, lại được Thái tử Thái phó đích thân dạy dỗ, nhất định sẽ giành được công danh lớn.
Ta vì thế mà lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, Xuân Sinh nói ta gầy đi rõ rệt.
Đếm từng ngày, Đoàn Kinh sắp được thả ra, trong lòng cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Xuân Sinh mỗi lần đều bất bình thay cho Đoàn Kinh, ta liền khuyên hắn: "Mỗi người có một số phận, Ký Minh chịu khó học hành, dù sau này làm quan đến chức gì, ta cũng đều mãn nguyện. Nếu cứ ngày ngày so sánh với người khác, người khác sống tốt hay không tốt, đều sẽ trở thành một chiếc khóa trong lòng, tầm nhìn hạn hẹp, ngày tháng làm sao sống tiếp được."
Ai ngờ, Đoàn Kinh chưa ra, trong phủ lại có khách đến.
Khi nghe tin, ta vô tình đá đổ xô nước, không để ý đến Xuân Sinh đang gọi ta phía sau chậm một chút, vội vàng nhấc váy chạy về phía chính đường.
Trong sảnh có ba bóng người, mắt ta cay cay, mũi cay xè gọi một tiếng: "Cha, mẹ..."
Họ quay đầu lại, nếp nhăn sâu như khe núi chất đầy niềm vui.
Mẹ ta vui mừng hét lên một tiếng, vội vàng chạy ra, ôm chầm lấy ta: "Bảo bối của ta... Mẹ nhớ con muốn chết..."
Nói rồi, bà liền khóc.
Cha ta lau nước mắt, đứng tại chỗ không lại gần
Ta đến kinh thành chưa đầy nửa tháng, cha mẹ lại già đi nhiều, ta vùi vào lòng mẹ, nước mắt lưng tròng: "Sao cha mẹ lại đến đây? Đệ đệ đâu?"
Nghe vậy, mẹ khóc to hơn, vỗ lưng ta: "Nó ở quê nhà, không tiện đến đây."
Trong lòng ta xúc động, chậm một chút mới nhận ra có mấy vị trưởng bối họ hàng xa của Đoàn phủ cũng ở đó, vội vàng chào hỏi, che chắn cha mẹ ta phía sau: "Hai vị lão nhân vừa mới vào kinh... Ngày mai con sẽ đi tìm một chỗ ở trong thành cho họ..."
Đoàn phu nhân che miệng cười khẽ: "Không cần đâu, đã là thông gia, cứ ở lại Đoàn phủ là được."
"Nhưng con còn chưa gả..."
“Tốt tốt tốt, thông gia thật tốt bụng, Vãn Ý nhà chúng ta gả đến đây, thật là may mắn!" Cha ta lên tiếng cắt ngang lời từ chối của ta.
Lời vừa dứt, trong sảnh vang lên những tiếng cười khúc khích.
Ta mím môi, cảm ơn Đoàn phu nhân, dẫn cha mẹ ra khỏi sảnh đường.
Xuân Sinh đợi bên ngoài, vẻ mặt khó xử, khẽ nói với ta: "Lão gia và phu nhân được sắp xếp ở căn phòng nhỏ phía đông, gần đường phố..."
Phòng nhỏ là nơi ở của người hầu.
Xuân Sinh tức giận nói: "Đợi công tử về, xem ngài ấy sẽ trừng trị đám người khinh người này ra sao!"
Cha mẹ ta lúc này không hay biết gì, suốt dọc đường chỉ tấm tắc khen ngợi sự nguy nga tráng lệ của Đoàn phủ, còn bảo ta có số hưởng, nay đã bay lên cành cao.
Ta lắc đầu với Xuân Sinh, ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện này với Đoàn Kinh.
“Ta sẽ nhanh chóng tìm chỗ để đón họ ra ngoài..."