Vãn Xuân Phong - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:19:56
Lượt xem: 1,825
Khi trở về, hắn hăng hái phấn khởi, nhiều lần ôm hôn ta trước mặt đồng liêu.
Ta khá xấu hổ, lén khuyên hắn, Đoàn Kinh chẳng hề bận tâm: "Ta hôn vợ mình thì liên quan gì đến họ? Không vừa mắt thì về nhà hôn vợ họ đi."
Một ngày nọ, có vị khách quý đến phủ.
Thôi Nguyệt Hoa.
Lúc đó Đoàn Kinh chưa về phủ.
Nàng ta đứng ở cửa, nhìn quanh đánh giá: "Ký Minh lại sống ở nơi như thế này sao?"
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng ta nghe ra một chút tiếc nuối trong đó.
"Thôi tiểu thư đến có việc gì sao?"
Thôi Nguyệt Hoa hoàn hồn, nhìn thấy ta, chìa tay đưa thiệp hồng: "Ta và Hoài Thâm ca ca sắp thành thân, mời hai người đến dự."
Ta do dự một chút, rồi nhận lấy.
"Ngươi và Ký Minh..."
"Ta đã gả cho chàng ấy rồi," ta nói rõ ràng, "Vài ngày trước."
Trước đây ta không để ý, giờ lại vô cớ nhỏ nhen, ngay cả việc nghe người khác nhắc đến tên tự của Đoàn Kinh cũng phải để bụng.
Ghen tuông vô cớ đến mức phi lý.
Có lẽ Thôi Nguyệt Hoa thấy lời này rất buồn cười: "Cha mẹ Ký Minh còn sống, hai người mời ai ngồi cao đài?"
Ta dừng lại một lúc, đột nhiên nói: "Thôi tiểu thư, ngươi có thích Ký Minh không?"
Nghe vậy, sắc mặt nàng ta thay đổi đột ngột, mất đi vẻ điềm đạm, quát lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Ta đã hiểu hết rồi, đôi khi nữ nhân phán đoán một việc, không cần bằng chứng, chỉ cần trực giác là đủ.
"Trong nhà không có nước nóng, không tiện tiếp đãi khách, xin mời Thôi tiểu thư về cho."
Sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi: "Trương cô nương, xuất thân của người vốn đã khác biệt, ngươi... sao có thể suy đoán ta như vậy?"
"Thôi tiểu thư, ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, lừa gạt ta, thậm chí còn coi thường ta, ta đều không so đo. Nhưng ta vốn hẹp hòi, không dung nổi thiếp thất, xin đừng trách."
Thôi Nguyệt Hoa tức đến tím mặt: "Dựa vào cái gì mà ta phải làm thiếp!"
"Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì?" Ta chậm rãi lùi một bước, gật đầu với nàng ta, "Nhị công tử môn đăng hộ đối với ngươi, hứa cho ngươi vị trí chính thê, đường đường chính chính, rất tốt."
Trước khi đóng cửa, Thôi Nguyệt Hoa cắn chặt môi, cúi đầu, đứng ngoài cửa nói với ta: "Ta và Ký Minh, Hoài Thâm quen biết từ nhỏ. Ngươi không hiểu."
"Quen biết từ nhỏ, Thôi tiểu thư chẳng lẽ không hiểu sao? Hoa nở đáng ngắt, Ký Minh vì sao không ngắt?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sắc mặt nàng ta dần trắng bệch.
Bởi vì không thích mà thôi.
Đoàn Kinh là kẻ dám yêu dám hận, nếu đã có tình ý với Thôi Nguyệt Hoa, hẳn đã sớm ngỏ lời.
Ta vừa xoay người, Thôi Nguyệt Hoa đã cất tiếng: “Ngươi có hay Ký Minh vì ngươi mà chịu bao đắng cay tủi nhục không? Chức quan thấp hèn đã đành, thân phận của ngươi khiến huynh ấy cả đời chẳng dám ngẩng mặt trước người đời!”
Ta sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ, tay nắm chặt chiếc khăn.
Nàng ta đã nói trúng tim của đen ta, dù Đoàn Kinh có tài cán hơn người, cũng khó tránh khỏi những lời ong tiếng ve, huống hồ hắn chỉ là một thường nhân.
“Ngươi chẳng hay biết gì sao?” Thôi Nguyệt Hoa gấp gáp nói, “Huynh ấy không nỡ nói với ngươi, sợ ngươi đau lòng, nhưng ngươi có từng nghĩ đến huynh ấy chưa?”
Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh: “Xuân Sinh, đóng cửa lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-18.html.]
Đoàn Kinh về muộn, ở ngoài cửa thì thầm với Xuân Sinh, ta nghe rõ mồn một.
Vào nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Thôi Nguyệt Hoa đến rồi à?”
“Ừm.” Ta chỉ vào thiệp cưới, “Mời chúng ta dự tiệc.”
Đoàn Kinh chẳng thèm liếc nhìn tấm thiệp, tiến lại ôm ta vào lòng: “Nàng giận rồi sao?”
Ta thành thật đáp: “Phải.”
Ta tựa vào hắn: “Người ta mắng chàng, sao chàng không nói gì với ta?”
“Mắng thì cứ mắng, có mất miếng thịt nào đâu.”
Đoàn Kinh thấy ta nhìn hắn không rời mắt, bỗng trở nên căng thẳng: “Sao vậy? Nàng còn muốn bỏ đi nữa sao?”
“Phải.” Ta bỗng nhiên sa sầm mặt, hung dữ nói, “Ta hận không thể chạy đến trước mặt bọn họ, đánh cho một trận nên thân!”
Đoàn Kinh sững sờ, chợt thất thần.
Lúc này cơn giận của ta bùng nổ hoàn toàn, túm lấy cổ áo Đoàn Kinh: “Chàng nói mau! Rốt cuộc là kẻ nào! Nam nhân các người sĩ diện, ta thì không! Ta phải đánh hắn răng rơi đầy đất!”
Đoàn Kinh nuốt nước bọt, vỗ vỗ lưng ta: “Ngoan nào, đừng giận...”
“Đừng chạm vào ta!” Ta hất tay hắn ra, giận dữ nói, “E là bọn họ chưa thấy sự lợi hại của nữ nhân đanh đá!”
Đoàn Kinh không nhịn được, bật cười, véo má ta kéo qua kéo lại: “Uy thế của nàng đã được xác lập, có nương tử chống lưng, tướng công ta đây chẳng sợ gì nữa.”
Ta hất tay hắn ra, bực bội nói: “Rốt cuộc kẻ đó là ai!”
Trán Đoàn Kinh giật giật: “Nàng thật sự muốn biết?”
Ta biết hắn không muốn nói, bèn dùng chút mưu mẹo, ở bên hắn lâu như vậy, ta cũng học được vài chiêu trò.
Sắc mặt Đoàn Kinh dần dần thay đổi, giọng khàn khàn: “Vãn Ý, nàng thắng không vẻ vang gì cả.”
Ta đắc ý nói: “Dám bất kính với Hồ ly này, phải phạt thật nặng.”
Yết hầu Đoàn Kinh chuyển động, ôm ta lăn vào màn lụa đỏ.
Sau đó, hắn không chịu nổi nữa, mới miễn cưỡng nói cho ta biết.
Ta nhân lúc hắn đang rối bời, liền mở miệng xin một cây trâm, loại đắt nhất kinh thành.
Đoàn Kinh không chút do dự mà đồng ý, quả thật giống như một thư sinh bị hồ ly mê hoặc tâm trí.
Vài ngày sau, ta đến Lại bộ đón Đoàn Kinh, thì nghe thấy trước cửa có một vị đại nhân đang tức giận cãi nhau với hắn: “Ngươi mau quản phu nhân nhà ngươi đi! Nữ nhân thì nên ở nhà, không ra khỏi cửa, nàng ta ngày ngày lảng vảng trước cửa phủ ta làm gì!”
Đoàn Kinh vận quan phục sẫm màu, nét mặt không còn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, chắp tay đứng đó, mỉm cười: “Đường sá đâu phải nhà ngài mở, phu nhân của Đoàn Kinh ta đây muốn đi đâu mà chẳng được?”
Vị đại nhân kia tức giận đến mức nước bọt văng tung tóe: “Bảy ngày! Ta... Thiếp thất trong phủ ta, đã tiêu xài hoang phí cả trăm lạng bạc! Đây là muốn hút m.á.u ta đến cạn kiệt! Nếu không phải vì cây trâm trên đầu nàng ta, làm sao đến nông nỗi này!”
Đoàn Kinh cười lớn: “Phu nhân ta người còn đẹp hơn hoa, đeo gì cũng đẹp. Oán trời trách đất, chẳng lẽ còn oán trách dung mạo xinh đẹp của nàng ấy hay sao?”
“Đoàn Ký Minh! Ngươi không biết xấu hổ! Cứ treo vợ trên miệng mãi, có thể làm nên trò trống gì!”
“Ta không nên trò trống gì, ta là bảo bối của phu nhân ta, Hình đại nhân đừng hạ mình nói chuyện với ta.” Nói xong, Đoàn Kinh hất tay áo khinh khỉnh bỏ đi.
Ta nhịn cười, từ góc đường thò đầu ra, khẽ gọi: “Tướng công!”
Đoàn Kinh nhìn thấy ta, chắp tay sau lưng đi tới, cười tươi: “Nghe nói nàng lừa người ta không ít bạc?”
Thuận mua vừa bán, sao có thể gọi là lừa?
Họ thấy đẹp thì mua, đâu phải ta bảo họ đi.