Vãn Xuân Phong - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:28:27
Lượt xem: 1,848
Cha mẹ thấy ta không lên tiếng, liền mắng nhiếc thậm tệ: "Đồ vong ân bội nghĩa! Lúc trước tốn bao công sức nuôi ngươi lớn, nếu biết ngươi lại ăn cháo đá bát thế này, vừa sinh ra đã nên bóp c.h.ế.t ngươi rồi."
Đoàn Kinh bước về phía ta một bước, Hoàng thượng nói: "Đoàn Kinh, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Hắn nghiến chặt răng, ném thanh đao xuống đất, từng bước chậm rãi tiến về phía ta: "Trương Vãn Ý là mạng sống của ta, Nguyệt Hoa, mau thả nàng ra."
Thôi Nguyệt Hoa càng siết chặt lưỡi dao: "Ký Minh, đây chỉ là một nữ nhân quê mùa, g.i.ế.c thì g.i.ế.c thôi."
Giọng nàng ta nhẹ tênh, đầy mê hoặc.
Đoàn Kinh biến sắc: "Ngươi đừng làm bậy, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, đừng để điều chẳng lành xảy ra."
Thôi Nguyệt Hoa cười lớn, ép ta lùi lại, tạo khoảng cách: "Đã c.h.ế.t nhiều người như vậy rồi, huynh còn nói với ta về điều chẳng lành sao? Ký Minh, huynh không biết ta làm tất cả vì ai hay sao?"
Đoàn Kinh nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, mặt mày tái mét: "Ta biết, ta biết rõ, chậm lại một chút... Ta cầu xin ngươi, chậm lại một chút..."
Trên gương mặt Thôi Nguyệt Hoa lộ rõ vẻ ghen ghét: "Trước kia, huynh rõ ràng chỉ quan tâm đến mình ta... Có phải ả ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì huynh không?"
Đoàn Kinh từng bước tiến vào vòng vây của Đoan vương, đơn độc một mình, khiến ta lo lắng đến thót tim.
Thôi Nguyệt Hoa đột nhiên hét lên điên loạn: "Huynh nói đi! Tại sao huynh không còn yêu ta nữa! Tại sao huynh lại muốn cưới nữ nhân quê mùa này!"
Cổ ta đau nhói, ta nhíu mày, cắn chặt môi đến bật máu.
Lông mi Đoàn Kinh run rẩy, hắn nghiến chặt răng, bàn tay từ từ siết chặt.
"Vãn Ý, ngày ta thành thân, lời thề nguyện năm ấy, ta chưa từng xem là trò đùa."
Ta chợt hiểu ý hắn.
Đoàn Kinh muốn đánh một canh bạc.
Trong khoảnh khắc, ta vặn ngược tay Thôi Nguyệt Hoa, dùng sức đẩy nàng ta ra.
Giữa tiếng thét kinh hãi của nàng ta, ta vùng thoát khỏi sự kìm kẹp, lao về phía Đoàn Kinh.
Xung quanh là biển lửa ngập trời, chỉ có Đoàn Kinh, như ánh đuốc sáng rọi, dẫn lối ta lao vào, bất chấp hiểm nguy.
Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Đoàn Kinh nhanh chóng rút ra thanh đao của một người, lưỡi đao sắc bén va chạm nhau chan chát.
Cùng với sự náo động xung quanh, không khí trong sân trở nên căng thẳng, như thể cỏ cây cũng hóa thành binh khí.
Ta bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp.
Đoàn Kinh dùng một tay giữ chặt ta trong lòng, che khuất tầm nhìn của ta, tay kia cầm đao, kề ngang trước ngực, dí vào cổ Đoan Vương, giọng nói lạnh lẽo: "Ai dám làm nàng ấy bị thương!"
Bên dưới lồng ngực, là nhịp tim hỗn loạn, có của hắn, cũng có của ta, đan xen vào nhau.
Ta khẽ run rẩy, cúi đầu vùi vào lòng hắn, không dám nói cũng không dám cử động.
Đoan Vương không kịp trở tay, gương mặt già nua đỏ lên vì giận dữ: "Tất cả dừng tay!"
Tình thế lập tức thay đổi.
Chỉ với một mình Đoàn Kinh, cục diện đã xoay chuyển.
Không ai ngờ rằng, một vị quan nhỏ bé, cả nhà đều đã đầu hàng Đoan Vương, vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh giữa nguy nan, xông vào trận bắt sống chúa công.
Thôi Nguyệt Hoa như phát điên, hét lên: "Tiện nhân! Ngươi dám lừa ta!"
Nàng điên cuồng lao đến, bị một tên lính của Đoan Vương đ.â.m xuyên tim.
Tiếng thét đau đớn còn chưa kịp thoát ra, nàng đã ngã xuống đất, tắt thở.
Đoàn Kinh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, ép vào lòng: "Ngoan nào, phu quân ở đây rồi, đừng sợ."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta không sợ, vừa rồi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng sống c.h.ế.t cùng hắn.
Nếu thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau xuống suối vàng.
Không rõ là ai hô lớn viện binh đã đến, không khí trong sân càng thêm căng thẳng.
Hai quân giao chiến, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Ánh đao lạnh lẽo như những bóng ma, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng.
Vài chiếc đầu lăn lông lốc dưới chân, Đoàn Kinh vừa bảo vệ ta, vừa đạp chúng ra, đẩy ta đến bên cạnh Thánh thượng: "Cầu xin Thánh thượng bảo vệ thê tử của thần! Thần mới có thể yên tâm chiến đấu!"
"Được."
Ta được Thánh thượng che chở, quay đầu lại, tận mắt nhìn thấy bóng dáng Đoàn Kinh lướt qua giữa đao kiếm, vài lần, lưỡi đao suýt nữa cứa qua cổ hắn, ta nhìn mà tim đập thình thịch, suýt nữa ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-20.html.]
"Tiểu phu nhân, đừng sợ." Là Thánh thượng đang nói, "Trẫm sẽ không để phu quân của ngươi thua trận."
Nước mắt ta trào ra, ta ôm bụng, co rúm vào một góc, run rẩy nói: "Thánh thượng, nếu thắng... có thể phong cho phu quân của dân phụ một chức quan lớn không?"
"Đó là điều tất nhiên."
Khi tiếng vó ngựa và binh giáp vang lên, phá vỡ ngưỡng cửa, viện binh đã đến.
Đoàn Kinh đứng giữa vũng máu, mình mang nhiều vết thương, ta cố gắng đứng dậy, lao đến bên hắn, khóc như mưa.
Máu của hắn theo cằm, nhỏ xuống mặt ta, dải lụa màu ngọc đã nhuốm đỏ hoàn toàn.
Đoàn Kinh sờ lên tấm lưng ướt đẫm của ta, hơi thở yếu ớt: "Làm nàng sợ rồi."
Ta lắc đầu thật mạnh: "Không... không sợ..."
Một lúc lâu sau, hắn run rẩy ôm lấy ta: "Nhưng Vãn Ý à, ta sợ..."
Choang, thanh đao rơi xuống đất, Đoàn Kinh siết chặt vòng tay, như thể muốn hòa ta vào m.á.u thịt của hắn.
Năm đó, Đoàn Kinh mới hai mươi hai tuổi.
Đoàn phủ một mảnh hỗn loạn, những kẻ phản bội đầu hàng Đoan Vương đều bị tống giam vào ngục.
Lính canh của Thánh thượng tiến về phía Đoàn Kinh, ta lo lắng dang rộng hai tay, sợ rằng họ cũng sẽ mang hắn đi.
"Thôi khỏi," Thánh thượng lên tiếng đúng lúc, "Trẫm đã hứa với tiểu phu nhân của hắn, sẽ phong cho hắn một chức quan lớn."
Ta nhìn Thánh thượng với ánh mắt biết ơn, sau một hồi lấy hết can đảm, ta nói: "Thánh thượng, dân phụ muốn đưa phu quân đi băng bó vết thương..."
Đoàn Kinh che chở cho ta: "Trương thị ngây thơ, xin Thánh thượng đừng trách tội."
Thánh thượng bật cười: "Trẫm không nhỏ nhen như vậy, mau để tiểu phu nhân của ngươi đưa ngươi xuống đi, xem nàng ấy lo lắng cho ngươi kìa."
Ta nắm tay hắn đi vào sân, trở về căn nhà nhỏ mà chúng ta từng sống.
Càng đi càng sợ, lúc nãy không khóc, giờ nước mắt lại tuôn rơi lã chã.
Ta cúi đầu bước đi, Đoàn Kinh im lặng để ta kéo đi.
Cho đến khi bước vào sân, hắn đột nhiên kéo ta lại, ôm từ phía sau, cúi đầu áp má vào má ta.
"Vãn Ý..." Giọng hắn trầm thấp, có chút khàn, hắn đã kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Cơ thể ta run lên, bật khóc nức nở.
"Vãn Ý ngoan... đừng khóc nữa... đừng khóc nữa..."
Ta lại càng khóc to hơn, không ngừng nức nở.
Tay ta cũng đau, lưng cũng đau, toàn là vết thương, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
Ta sẽ mãi mãi không quên hình ảnh Đoàn Kinh một mình chiến đấu đơn độc.
Cũng sẽ mãi mãi không quên cảm giác bất lực đó.
Ta suýt chút nữa đã mất hắn.
May mắn là trong nhà có thuốc, ta kiên quyết ấn hắn ngồi xuống ghế, cởi bỏ lớp áo rách nát dính máu, làn da mịn màng ngày nào của hắn giờ đã chi chít những vết đao nhỏ.
"Hơi đau một chút, chàng chịu đựng nhé..."
Đoàn Kinh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, ánh mắt si mê.
Lúc bôi thuốc, tay áo trượt xuống khuỷu tay, hắn tinh mắt phát hiện ra vết thương của ta, sắc mặt đột biến, nắm chặt cổ tay ta: "Đau không?"
Hắn làm ta giật mình, động đến vết thương sau lưng, đau đến mức ta nhăn nhó cả mặt.
Ta không nói gì, hắn lại nổi giận, mắng nhiếc lôi ta ném lên chiếc giường nhỏ: "Nữ nhân các người da mỏng thịt mềm, chẳng lẽ câm rồi sao! Không biết nói à? Hay là không biết đau? Nằm sấp xuống! Để lộ lưng ra!"
Ta tỏ vẻ chần chừ, vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng nói: "E rằng... không được tiện cho lắm."
Đoàn Kinh bực tức nói: "Ta có thể làm gì nàng! Bôi thuốc!"
Ta đã có thể đoán trước được phản ứng của Đoàn Kinh, rụt cổ lại, dè dặt nói: "Ta... có thai rồi... có vài loại thuốc, không tiện dùng lắm..."
Bốp!
Lọ sứ nhỏ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Ta sững sờ nhìn Đoàn Kinh đứng ngây ra đó, tay không còn gì cả.
Ngay sau đó, "ầm" một tiếng, Đoàn Kinh ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.