Vãn Xuân Phong - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:32:02
Lượt xem: 1,824
Đoàn Kinh có công hộ giá, tiền viện nghe tin hắn ngất đi, liền phái một ngự y đức cao vọng trọng đến, vừa bắt mạch, vừa vuốt râu nói: "Vừa rồi có phải là bị kinh hãi gì không?"
Ta và ngự y nhìn nhau không nói, một lúc lâu sau, ta trầm ngâm nói: "Có lẽ là g.i.ế.c nhiều người quá... không sao chứ?"
Ngự y nói Đoàn Kinh bị nóng giận quá độ, ngủ một giấc là khỏi.
Ta ôm hắn cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ, ngủ được vài canh giờ, mơ màng cảm giác có người sờ soạng ta như sờ chó, lờ mờ mở mắt, Đoàn Kinh nhìn ta đầy yêu thương.
“Sao chàng không ngủ nữa?" Ta dụi dụi mắt, tiếp tục rúc vào lòng hắn, tìm kiếm hơi ấm.
Đoàn Kinh ngốc nghếch cười vài tiếng: "Ta đã nghĩ ra một trăm cái tên cho con rồi, ngày mai sẽ viết ra hết, nàng chọn một cái ưng ý nhé."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hóa ra hắn nửa đêm trằn trọc không ngủ là để nghĩ tên cho con.
Ta lười biếng động đậy đầu, tìm một tư thế thoải mái, buồn ngủ nói: "Vẫn là chàng quyết định đi."
Giờ đây, Đoàn Kinh gặp ai cũng khoe, hôm đó ta còn tận mắt thấy hắn ngồi xổm ở góc tường khoe khoang với một con ch.ó đực nhỏ: "Ta sắp được làm cha rồi."
Kết quả là bị chó đuổi cắn.
Những ngày còn lại, chúng ta về sống ở Đoàn phủ.
Đoàn lão gia và Đoàn phu nhân, cùng với nhị công tử đứng về phía Đoan vương, đáng lẽ phải bị xử lý như phản đảng.
Kết quả là, cả ba người đều được thả về.
Khi nghe tin, trời vừa đúng lúc có tuyết rơi.
Từng lớp tuyết trắng như mây phủ lên những đóa hồng mai, dưới gốc cây, Đoàn Kinh khoác một chiếc áo choàng, ngồi bên lò sưởi uống rượu.
Đêm nay hắn uống nhiều hơn vài chén, say rồi, đôi mắt khẽ nheo lại, vẫy tay về phía ta: "Giày tất đều ướt hết rồi, lại đây."
Trong hốc đá nhỏ, một ngọn nến được thắp lên, ánh sáng màu cam mờ ảo xuyên qua những lỗ nhỏ, nhuộm lên chiếc áo choàng trắng muốt của Đoàn Kinh và đường nét rõ ràng trên góc nghiêng của hắn.
Hắn giờ đây không còn là một vị quan nhỏ bé nữa, mà là một tân quý đang lên như diều gặp gió trong triều đình, phong quang vô hạn.
Những kẻ từng cười nhạo hắn, giờ gặp lại, phải cung kính gọi hắn một tiếng Đoàn thị lang.
Đợi đến khi Thượng thư bộ Lại từ chức, việc cai trị thiên hạ sẽ nằm trong tay Đoàn Kinh, chỉ là vấn đề sớm muộn.
Đêm nay, hắn ngồi giữa trời tuyết rơi, nhưng lại chỉ là hồ ly của riêng ta.
Ta vẫn còn hứng thú, mặt đỏ bừng vì lạnh, ôm quả cầu tuyết đi tới, dấu chân in đầy trên nền tuyết.
Đoàn Kinh dùng khăn nóng bọc lấy đôi tay ta, thô bạo lau vài cái trên mặt ta, rồi kéo ta lại gần, hôn nhẹ lên má ta.
"Trương Vãn Ý, nhất dựng (mang thai) ngốc ba năm, nàng vốn đã không thông minh, giờ đến nóng lạnh cũng không biết nữa."
Nếu ta gả cho Đoàn Kinh đã công thành danh toại, có lẽ sẽ si mê hắn, ngưỡng mộ hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không dám cả gan như đêm nay, nâng mặt Đoàn Kinh lên, nghiêm túc nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng từ lâu.
"Chàng là của ta."
Một bông tuyết rơi trên môi Đoàn Kinh, hắn l.i.ế.m môi khô khốc, đầu tựa vào vai ta, một lúc lâu sau mới thở dài: "Mang thai mười tháng... haiz... còn phải đợi lâu."
Việc thanh trừng nghịch đảng mất trọn nửa tháng, từ những cuộc trò chuyện giữa Đoàn Kinh và Xuân Sinh, ta mơ hồ biết được một vài chi tiết.
Đoan vương tạo phản, Thánh thượng đã sớm có chuẩn bị, chỉ là muốn nhân cơ hội này, nhổ cỏ tận gốc những kẻ có ý đồ bất chính.
Nhị công tử bị bãi chức, tất cả những gì liên quan đến thế lực của Đoan vương đều bị điều tra kỹ lưỡng, từ đó đã lôi ra chuyện xấu của Đoàn phu nhân.
Lý thị dùng của hồi môn của tiên phu nhân để chu cấp cho con trai mình, chiếm đoạt gia sản, thậm chí dưới đáy rương hồi môn của bà ta còn tìm thấy một hộp ngũ thạch tán chưa mở và một tờ đơn thuốc thảo dược.
Đoàn lão gia nhìn chằm chằm vào tờ đơn thuốc đó, thật lâu không nhúc nhích, mãi đến khi trời sáng, ông ta cầm một thanh trường kiếm ra, muốn g.i.ế.c Đoàn phu nhân.
Sáng sớm mùa thu se lạnh, Đoàn Kinh đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn màn kịch ồn ào này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-21.html.]
Người ta ướt đẫm sương, kéo ánh mắt hắn về từ đằng xa, yếu ớt ôm lấy hắn: "Tướng công, ta lạnh, chàng ôm ta về đi..."
Hắn khẽ cụp mắt, ôm chặt ta: "Được."
Trên đường, ta lo lắng nhìn hắn.
Nhận thấy ánh mắt của ta, Đoàn Kinh cười cười, cố tỏ ra thản nhiên: "Nhìn ta làm gì?"
Nhưng làm sao hắn lại có thể tỏ ra như không có chuyện gì, sau khi về, Đoàn Kinh xin nghỉ phép ba ngày, cũng chẳng làm gì khác, ngày ngày quấn lấy ta, không rời nửa bước.
Trong mắt ta, hắn giống như một chú chó con bị thương, miệng không nói ra nhưng trong lòng lại dựa dẫm vào người thân hơn bất cứ ai.
Ba ngày sau, Đoàn Kinh trở lại bình thường, nhưng không bao giờ bước chân vào tiểu viện của Đoàn lão gia nữa.
Suýt chút nữa đã trải qua nguy hiểm bị tịch thu gia sản và tru di tam tộc, các thành viên trong dòng họ Đoàn đều chỉ trích Đoàn phu nhân là kẻ ăn cây táo rào cây sung, thậm chí đến cả thân thế của nhị công tử cũng bị nghi ngờ.
Lần tiếp theo ta gặp hắn cũng là ở trong sân.
Giờ đây đã khác xưa, nhà mẹ đẻ của Thôi Nguyệt Hoa bị coi là phản đảng, sẽ bị xử trảm vào mùa thu, vì chưa làm lễ thành thân nên nhị công tử may mắn thoát nạn, nhưng cũng chỉ là một kẻ xui xẻo bị Đoan vương lừa gạt mà thôi.
"Tẩu tẩu..." Hắn có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn mỉm cười chào ta.
Ta không có gì để nói với hắn, chỉ chào hỏi vài câu, trước khi đi, hắn lại nói: "Có thể cưới được tẩu tẩu, là phúc khí của đại ca. Nếu ta có số mệnh này, chắc hẳn sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay..."
"Nhị công tử, có một câu ta vẫn luôn nghẹn lại chưa nói."
Nếu bây giờ không nói rõ ràng, ta sẽ áy náy cả đời.
“Nếu ngày ta đến kinh thành, thật sự phải gả cho ngươi, ngươi có dám trái lời mẹ, thành thân với ta không?"
Dường như Đoàn Thâm bị ta chọc trúng chỗ đau, sắc mặt đột nhiên sa sầm.
"Ta xuất thân từ gia đình nhỏ bé, trong mắt thiên hạ, thậm chí không xứng làm nha hoàn xách giày cho Đoàn Kinh, chàng ấy không nói, nhưng ta biết người ngoài mắng ta thế nào."
"Chàng ấy sẵn sàng từ bỏ con đường làm quan, phản bội Đoàn gia vì ta, những điều này, nhị công tử có bằng lòng làm vì ta không?"
Đoàn Thâm lộ vẻ khó xử.
"Có những nỗi khổ, Đoàn Kinh cam lòng chịu, vậy nên, có những phúc, cũng nên để chàng ấy hưởng."
"Con người không thể có được tất cả mọi thứ, đạo lý này, đến giờ ta mới hiểu, cũng hy vọng nhị công tử có thể hiểu."
Hắn không thật lòng thích ta, chỉ là cảm thấy những gì Đoàn Kinh có, hắn cũng nên có.
Ta nghĩ kỹ lại, năm đó cô cô nói về vị công tử như tiên giáng trần, quả thật là Đoàn Kinh.
Nói xong, ta tự mình rời đi.
Ánh trăng xuyên qua những cành cây, rải xuống những đốm sáng lốm đốm, ở góc khuất, Đoàn Kinh đang trở về dưới ánh trăng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Hắn mỉm cười, khen ta: "Vãn Ý nhà ta càng ngày càng ra dáng chủ mẫu rồi, hiểu chuyện, sáng suốt, khiến người ta phải nể phục."
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: "Chúng ta về nhà thôi, ta không thích nơi này."
Đoàn Kinh ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Được."
Vào cuối thu, Đoàn phu nhân đột nhiên đổ bệnh.
Triệu chứng giống hệt như ta trước đây.
Ta mấy lần muốn nói lại thôi: "Bệnh của Đoàn phu nhân..."
Đoàn Kinh đang giám sát công vụ, trên bàn chất đầy tấu chương, bút mực phê duyệt, không để tâm lắm: "Mẹ ta đã từng ngã xuống dưới tay bà ta, nàng cũng suýt nữa, nếu tha cho bà ta thì ta thật nhu nhược."
Nói xong, hắn chợt sững người, nhìn ta bụng to ngốc nghếch, lại hối hận vì đã nói thẳng, âu yếm ta: "Ta sẽ không để bà ta chết, nàng đừng sợ."