Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vãn Xuân Phong - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:11:04
Lượt xem: 1,960

Nghe vậy ta liền tức giận: "Ngươi nhìn bằng con mắt nào mà thấy ta thích hắn, tuy rằng... tuy rằng ai cũng thích cái đẹp..."

"Trương! Vãn! Ý!" Đoàn Kinh hất cành hoa đi, liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, "Tiểu gia ta đây lắm quy củ, không muốn học thì mau đi tìm kẻ khác!"

Ta thầm nghĩ hắn đang lên cơn điên gì, thì ra hắn thích làm trái ý nhị công tử.

Nhị công tử muốn ta thoải mái một chút, Đoàn Kinh lại muốn dạy ta lễ nghi.

Chỉ là trẻ con nhất thời bốc đồng, ta đã gặp nhiều rồi.

Ta trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rồi ngồi xuống, bưng chén trà lên lần nữa: "Ta uống là được, chàng bảo uống thế nào, ta sẽ uống thế ấy."

Đoàn Kinh im lặng một lát, đột nhiên giật lấy, ném lên bàn: "Nàng là tượng đất sét à? Chẳng có chút tính tình nào sao?"

Ta thành thật đáp: "Nổi nóng cũng chẳng ích gì, chỉ cần được ăn no mặc ấm, ta chẳng mong cầu gì khác."

Đoàn Kinh tức giận, nhưng không biết làm sao, một lúc sau mới gằn giọng nói: "Đem giỏ trúc lại đây."

"Hả?"

"Không phải muốn bỏ hạt táo sao?"

Ta ồ lên một tiếng, mắt sáng rỡ: "Tướng công muốn giúp ta à?"

Nghe vậy, Đoàn Kinh đột ngột khựng lại, liếc nhìn ta rồi cười lạnh: "Không cần giúp thì thôi."

“Giúp đi! Giúp đi!" Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, âu yếm nhét quả táo vào tay hắn.

Đoàn Kinh bất ngờ nắm chặt cổ tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào ta, tựa như sói hoang.

Chỗ bị hắn chạm vào có cảm giác tê dại kỳ lạ, ta sợ hãi vô cùng, thăm dò hỏi: "Có phải chàng chạm vào thứ gì đó không nên chạm không?"

"Thứ gì?" ánh mắt Đoàn Kinh sâu thẳm.

"Ví dụ như khoai mài gì đó, sao tay ta lại tê thế này?"

Đoàn Kinh khẽ nhướng mày, cụp mắt xuống: "Đồ ngốc."

Bị hắn mắng một trận vô cớ, ta cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ biết cúi đầu làm việc, đối diện với hắn.

Nhưng mà bàn tay Đoàn Kinh thật khéo léo, cứ khiến ánh mắt ta lén lút liếc nhìn.

Chỉ thấy tay trái hắn cầm con d.a.o nhỏ, nhẹ nhàng khoét một cái, hạt táo tròn trịa liền bật ra.

Hắn hừ lạnh: "Nhìn gì? Đồ ngốc. Sau này còn dám nhìn người khác thêm cái nữa, ta sẽ móc mắt nàng."

Ta rụt cổ lại, cảm thấy hắn thật sự có thể làm vậy, do dự hồi lâu, rồi ngoan ngoãn nhận tội: "Vậy người ta nhìn nhiều nhất chính là..."

Dưới ánh mắt âm trầm của hắn, ta đành khai ra cái tên Xuân Sinh.

Xuân Sinh ngoài cửa lỡ tay làm đổ thùng phân, bị bà lão đứng gần đó mắng cho một trận te tua.

Đoàn Kinh nắm cán dao, nhàn nhã gõ lên mặt bàn: "Trương Vãn Ý, nàng là thật thà hay là không có đầu óc?"

Ta run rẩy rụt tay về: "Ta là thật thà."

Đoàn Kinh nhìn ta hồi lâu, mỉm cười, môi đỏ răng trắng, lông mày giãn ra, vậy mà còn đẹp hơn cả Nhị công tử.

Hắn lại làm việc tiếp, cười mắng: "Đồ ngốc."

Có Đoàn Kinh giúp đỡ, táo đã khoét chất đầy giỏ nhỏ.

Lúc sắp đi, Đoàn Kinh gọi ta lại: "Tiểu gia đã giúp nàng, nàng định cảm ơn thế nào?"

Ta đứng sững tại chỗ, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh nàng dâu mới về làng nói chuyện với phu quân nàng, mặt ta bỗng nhiên nóng bừng.

Mỗi lần phu quân nàng hỏi như vậy, nàng dâu nhỏ đều e thẹn chui vào lòng hắn, hôn một cái thật kêu.

Theo lẽ thường, ta cũng nên hôn hắn một cái.

Chỉ là không biết hắn có nổi giận đùng đùng, khâu miệng ta lại không.

Đoàn Kinh vẫn đứng đó, ánh nắng xuyên qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, cao quý lạnh lùng.

Tim ta đột nhiên đập thình thịch, nhanh đến không thể kiểm soát.

Ta chậm rãi ôm chiếc giỏ nhỏ đến gần Đoàn Kinh, hôn mạnh một cái lên mặt hắn, sau đó như giẫm phải than nóng, vội vàng chạy trốn.

Cả buổi chiều hôm đó, Đoàn Kinh quay lưng về phía cửa sổ, chiếc áo choàng rộng màu đỏ trải dài trên bệ cửa, nửa ngày không nhúc nhích, ta cũng vậy, hồn bay phách lạc, việc cũng chẳng làm xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-5.html.]

Buổi tối, mứt táo nóng hổi vừa ra lò, Xuân Sinh liền đến.

Ta bịt mũi, lùi lại một bước: "Xuân Sinh, ngươi hôi quá."

Hắn thở dài: "Nhờ phúc của cô nương, thùng phân bị đổ hết, mong cô nương lượng thứ."

Ta đẩy hắn ra khỏi bếp, hỏi hắn có chuyện gì.

Xuân Sinh nói: "Lão gia đã về, tối nay gọi cô nương và công tử cùng đến dùng bữa."

Đoàn Kinh liền ở đầu kia căn phòng hô lớn: "Không đi."

Vị thiếu gia này là người nói một không hai, trước giờ cứ để hắn muốn sao thì muốn.

Ai ngờ Xuân Sinh lộ vẻ khó xử, lặng lẽ nói với ta: "Nghe nói tối nay sẽ bàn chuyện cưới hỏi cho Nhị công tử, song hỷ lâm môn, chuyện phân gia coi như đã định. Phải nghe ngóng mới được."

Ta do dự nói: "Ta còn chưa vào cửa, một người ngoài, không thích hợp lắm..."

Xuân Sinh lộ vẻ thất vọng, buông xuôi: "Chỉ đành phó mặc cho số phận."

Đoàn Kinh tính tình ngang ngược, giờ đây cửa sổ khép hờ, trong phòng hồi lâu không có động tĩnh.

Ta lo lắng hắn đang buồn bực một mình, liền nhét cái kẹp than vào tay Xuân Sinh: "Ta đi xem hắn một chút."

Đẩy cửa ra, Đoàn Kinh đứng thẳng, lông mày giãn ra, đang cầm bút viết gì đó, không thấy chút u sầu nào.

Ta vô tình chắn mất ánh sáng, bóng đổ nhảy nhót trên tường.

Đoàn Kinh biết ta đã đến, không buồn ngẩng đầu lên: "Khi nào ăn cơm?"

Ta bước vào, thấy trên giấy rõ ràng vẽ một con ngỗng trắng, đứng bên bờ bãi, trên chân bị trói một vòng cỏ nước.

Ta nhìn hồi lâu không nhúc nhích, Đoàn Kinh lười biếng nhấc mí mắt, hỏi: "Thế nào? Nhìn ra gì chưa?"

"Ừm... không béo lắm."

Đoàn Kinh ngừng bút, trán dần nhíu lại: "Cái gì không béo lắm?"

"Ngỗng."

Hắn hít một hơi, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Đây là hạc."

"Ta chưa từng thấy hạc."

Đoàn Kinh bị ta làm cho hết cả giận, chỉ lạnh lùng nói: "Thật là không có chút tao nhã nào."

Ta không có tao nhã, nhưng ta biết người đói thì phải ăn cơm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tay dính mứt táo, tóc buộc làm cổ ngứa ngáy, ta vặn vẹo hồi lâu, không gỡ được tóc ra, chỉ đành cầu cứu Đoàn Kinh: "Tướng công, tóc chui vào rồi."

Đây là lần thứ hai ta làm gián đoạn "tao nhã" của Đoàn Kinh.

Đang vẽ giữa chừng bị ta cắt ngang, hắn bất đắc dĩ đặt bút xuống, cúi đầu lại gần: "Chỗ nào?"

Hiện giờ, hắn đối với ta đã kiên nhẫn hơn nhiều.

Ta nghiêng người về phía hắn, để lộ nửa cổ trắng ngần.

Hồi lâu, không thấy động tĩnh, ta nghiêng đầu, thấy sắc mặt Đoàn Kinh khó hiểu.

"Tướng công..." Ta khẽ gọi một tiếng, nhớ tới trên bếp nhỏ còn đang hâm đồ, giọng nói mang theo cầu khẩn.

Đoàn Kinh hắng giọng, chớp mắt lấy lại bình tĩnh.

Ngón tay thô ráp, chạm vào cổ rồi rời đi ngay, móc lấy sợi tóc vén ra sau.

Chút ấm áp đó, lại lưu lại trên da, tê tê ngứa ngứa, dần dần trở nên nóng bỏng.

Ta đỏ mặt.

Hơi thở nóng rực phả vào cổ, Đoàn Kinh khàn giọng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Ta khẽ gật đầu.

Đôi mắt đen của Đoàn Kinh nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc, rồi rời đi, tiếp tục nghịch bức tranh của hắn, còn không khách khí ra lệnh cho ta: "Rửa sạch tay, mài mực."

Ta chỉ thấy Xuân Sinh làm qua, bắt chước theo, nhấc thỏi mực lên vẽ vòng tròn trong nghiên.

Bạch hạc như sống, con dấu nhỏ ở chỗ ký tên là tên chữ của hắn: Ký Minh.

Hàng chữ rồng bay phượng múa, còn đẹp hơn cả chữ của tiên sinh dạy học ở thư phòng chúng ta.

Ta dường như đã nhặt được bảo vật.

Loading...