Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Cắn Cuối Cùng - C1

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:03:53
Lượt xem: 227

Tôi đã nuôi con mèo của Hách Tuấn suốt năm năm trời.

 

Nhưng tối nay, nó vẫn bất ngờ c//ắn tôi khi tôi bước vào nhà. 

 

Ngồi trên xe đến bệnh viện, bỗng nhiên tôi ngộ ra một điều.

 

Có những con mèo, dù chăm sóc bao lâu, cũng không thể thuần hóa được.

 

Mèo là vậy, con người cũng thế.

 

Vì vậy, khi về đến nhà, tôi đã đề nghị ly hôn với Hách Tuấn.

 

Hắn nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Chỉ vì con mèo cắn em thôi sao?”

 

“Ừ, chỉ vì nó.”

 

1

 

"Em nghĩ kỹ rồi chứ?  

 

Chỉ còn một tháng nữa là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta."  

 

Hách Tuấn ôm con mèo trong lòng, tay lơ đãng chơi đùa với cái đuôi của nó.  

 

Nói cũng thật kỳ lạ, kể từ khi kết hôn với tôi, Hách Tuấn rất ít khi về nhà, số lần anh gặp con mèo cũng đếm trên đầu ngón tay.  

 

Rõ ràng người cho nó ăn mỗi ngày là tôi, nhưng nó lại chỉ thích Hách Tuấn.  

 

Tôi dời ánh mắt khỏi con mèo, bình tĩnh nói: "Em nghĩ kỹ rồi. Em ra đi tay trắng, anh ký tên xong, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."  

 

Nói xong, tôi đưa đơn ly hôn lên trước mặt Hách Tuấn.  

 

Anh lướt mắt qua tài liệu trên bàn, rồi ngẩng đầu, cau mày nhìn tôi: "Nhiễm Thanh."  

 

Giọng anh đầy khó hiểu: "Nhiễm Thanh, chỉ vì Tư Niệm cắn em một cái, em đã muốn ly hôn, từ bỏ cuộc hôn nhân năm năm của chúng ta sao?"  

 

Tư Niệm là tên mà Hách Tuấn đặt cho con mèo.  

 

Nghe thấy anh gọi, Tư Niệm ngẩng đầu, ngoan ngoãn kêu meo meo, giọng điệu rất nhẹ nhàng.  

 

Hoàn toàn khác với những tiếng gầm gừ cảnh cáo nó phát ra khi đối diện với tôi.  

 

"Ừ." Tôi thu lại ánh mắt, gật đầu.  

 

"Chỉ vì nó."  

 

Lời này hoàn toàn là thật.  

 

Việc quyết tâm đề nghị ly hôn với Hách Tuấn, thực sự phải cảm ơn Tư Niệm.  

 

Hôm qua, phim mới bắt đầu quay, đạo diễn đột nhiên thông báo với tôi: "Cô bị thay vai rồi."  

 

Nữ diễn viên thay thế tôi, tôi cũng biết — gần đây cô ấy và Hách Tuấn thường xuyên xuất hiện cùng nhau trên hot search, khó mà không chú ý đến.  

 

Thêm nữa, gia đình Hách Tuấn là nhà đầu tư cho bộ phim này.  

 

Vì vậy, tôi chẳng cần nghĩ ngợi, trực tiếp gọi điện cho anh.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vet-can-cuoi-cung/c1.html.]

 

"Em bị thay vai, đó là ý của anh phải không?"  

 

Hách Tuấn thản nhiên đáp: "Đúng vậy."  

 

Giọng anh lạnh nhạt, đưa ra lý do: "Nhà họ Hách không cần em ra ngoài kiếm tiền. Em ở nhà chăm sóc Tư Niệm là đủ rồi."  

 

Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng của Hách Tuấn, mọi nỗ lực tôi bỏ ra cho bộ phim này đều tan thành mây khói.  

 

Tôi bị trợ lý cưỡng ép đưa về nhà.  

 

Khi tôi đang thay giày ở cửa, Tư Niệm bất ngờ lao ra cắn tôi một cái.  

 

Nhìn vào vết thương trên cánh tay, tâm trạng tôi đột nhiên sụp đổ.  

 

Nuôi Tư Niệm suốt năm năm, nhưng nó vẫn coi tôi như kẻ thù.  

 

Nó ghét tôi, không bao giờ cho phép tôi đến gần, chỉ cần sơ suất một chút, tôi sẽ bị nó tấn công.  

 

Mèo như vậy, người cũng vậy.  

 

Kết hôn năm năm, anh vẫn lạnh lùng với tôi.  

 

Đến giờ anh vẫn không chịu công khai mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi.  

 

Trong mắt người ngoài, anh là người tHách kế độc thân của nhà họ Hách, còn tôi chỉ là một diễn viên nhỏ trong làng giải trí, chẳng mấy ai biết đến.  

 

Giữa chúng tôi không hề có chút quan hệ nào. 

 

Lần duy nhất có liên quan, là khi tôi và anh vô tình xuất hiện cùng khung hình.  

 

Bị bạn gái tin đồn của anh coi là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của họ và đẩy lên hot search.  

 

Những ngày tháng như vậy, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm nữa.  

 

Tôi không muốn tiếp tục làm bảo mẫu miễn phí cho một con mèo không bao giờ có thể tHách n hóa.  

 

Cũng không muốn tiếp tục sống cùng Hách Tuấn trong cuộc sống tối tăm này.  

 

2

 

Chúng tôi không có con, cũng không cần phân chia tài sản.

  

Ly hôn rất đơn giản.  

 

Giống như lúc kết hôn ban đầu vậy.  

 

Cũng chỉ là cùng đi đăng ký, sau đó ăn một bữa cơm với bố mẹ anh ấy.  

 

Yêu cầu duy nhất mà Hách Tuấn đồng ý khi kết hôn với tôi là giữ bí mật.  

 

Vì vậy, chúng tôi không tổ chức hôn lễ, cũng không có bất kỳ nghi thức nào khác.  

 

Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Hách Tuấn ra hiệu cho tôi lên xe: “Bà nội muốn gặp em.” 

 

Tôi đột nhiên có chút mơ hồ, thời gian dường như quay trở lại chín năm trước. 

 

Loading...