Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Cắn Cuối Cùng - C2

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:05:06
Lượt xem: 314

Lúc đó nhà tôi vừa phá sản, cha mẹ mất.

  

Họ hàng tránh tôi như tránh dịch bệnh, sợ rằng tôi sẽ bám lấy họ.  

 

Tôi lang thang trên đường phố, không có chỗ nào để đi, chính Hách Tuấn đột ngột xuất hiện như một vị thần.  

 

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, dù chỉ nhận được một chút hơi ấm nhỏ nhoi cũng sẽ được phóng đại vô hạn.  

 

Vì vậy, nhiều năm sau, dù Hách Tuấn có đối xử tệ với tôi, làm tôi buồn đến đâu, tôi vẫn nhớ ngày hôm đó anh nắm tay tôi và nói: “Đi theo anh về nhà, bà nội muốn gặp em.”  

 

Bà nội Hách thương cảm tôi, giữ tôi ở lại nhà họ Hách sinh sống.  

 

Cho đến khi chúng tôi trưởng thành, bà nội đột nhiên nhắc đến hôn ước giữa tôi và Hách Tuấn.  

 

“Hôn ước của hai đứa đã được định từ nhỏ, nhưng bà vẫn muốn hỏi trước, con có đồng ý lấy Hách Tuấn không?”  

 

Mặt tôi đỏ bừng lên.  

 

Chuyện về hôn ước tôi đã biết từ lâu.  

 

Lúc trước, khi nhà tôi cHách phá sản, trong những năm tháng thanh xuân bồng bột, tôi đã từng mơ được gả cho Hách Tuấn.

 

Nhưng sau này, tôi không dám mơ điều đó nữa.  

 

Tôi vẫn thích Hách Tuấn, thậm chí còn thích anh nhiều hơn trước.  

 

Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ rằng, bây giờ tôi chỉ là một cô gái mồ côi sống nhờ nhà người khác.  

 

“Hay là bà hỏi Hách Tuấn trước xem sao.”  

 

Tôi biết Hách Tuấn có người mà anh ấy thích, vì vậy hôn ước này chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.  

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, Hách Tuấn lại đồng ý.  

 

Hai tháng sau khi kết hôn, tôi mới vô tình biết được lý do.  

 

“Cậu không phải không thích Trình Niệm sao? Sao đột nhiên lại kết hôn với cô ấy?”  

 

Người nói là Hà Chiêu, bạn thân của Hách Tuấn.  

 

Hách Tuấn ngồi dựa vào ghế sofa, chơi đùa với con mèo.  

 

Anh tHách n miệng trả lời: “Trình Niệm đã kết hôn với người khác rồi, tôi lấy ai cũng không quan trọng.”  

 

Trình Niệm chính là người mà Hách Tuấn thích.  

 

Tôi cắn môi, lùi lại hai bước.  

 

Trước khi rời đi, tôi nghe Hách Tuấn lại nói: “Chỉ là kết hôn hình thức thôi, tôi sẽ không động vào ai ngoài Trình Niệm.  

 

“Hơn nữa, tôi luôn xem Nhiễm Thanh như em gái.”  

 

Hà Chiêu chế giễu: “Kết hôn với em gái của mình? Cậu thật là ghê tởm.”  

 

……  

 

Trở về nhà họ Hách, tôi nhét giấy chứng nhận ly hôn vào túi, một mình đi gặp bà nội Hách.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vet-can-cuoi-cung/c2.html.]

 

Nếu không có bà, Hách Tuấn và gia đình anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy.  

 

“Bà nội, cảm ơn bà.”  

 

Bà nội Hách vỗ nhẹ vào tay tôi: “Nếu không phải tại bà ép hai đứa kết hôn, con đã không phải chịu nhiều uất ức như vậy.  

 

“Là lỗi của bà.  

 

“Ban đầu, bà để Hách Tuấn nuôi Tư Niệm là vì nghĩ rằng nó sẽ thường xuyên đến thăm con vì Tư Niệm…”

  

Bà nội Hách không biết rằng lý do Hách Tuấn quý trọng Tư Niệm là vì Tư Niệm là món quà từ người mà anh ấy yêu tặng.  

 

Tôi cúi đầu quỳ xuống trước mặt bà, không nói gì.  

 

Bà nội Hách lại thở dài.  

 

“Nếu đứa con đó của hai đứa vẫn còn, có phải…?”  

 

Nghe đến đây, tôi lập tức ngắt lời: “Mọi chuyện đã qua rồi, bà nội.”  

 

Về đứa con đó, tôi không muốn nhắc đến nữa.  

 

Khi rời đi, bà nội Hách đưa cho tôi một chiếc thẻ.  

 

Tôi biết mình không thể từ chối, nên định đưa cho Hách Tuấn để anh trả lại cho bà nội.  

 

Khi tôi tìm thấy anh, anh đang nói chuyện với dì Hách.  

 

“Nhiễm Thanh sống ở nhà họ Hách quá sung sướng, cHách từng chịu khổ.  

 

“Để cô ấy ra ngoài chịu khổ vài ngày, tự nhiên sẽ quay về cầu xin con hòa giải thôi.”  

 

Tôi đứng sau lưng anh, cười nhẹ, cười mà không nói gì.  

 

Cho đến khi Hách Tuấn quay đầu lại nhìn thấy tôi.  

 

Sắc mặt anh thoáng thay đổi, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.  

 

Tôi cười, đưa chiếc thẻ của bà nội Hách cho anh, rồi quay đi.  

 

Đi được hai bước, tôi vẫn không nhịn được mà ngoảnh lại, nhìn về phía Hách Tuấn.  

 

“Hách Tuấn, em sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu.”  

 

Đôi mắt dài hẹp của Hách Tuấn lườm tôi, khinh khỉnh cười một tiếng.  

 

“Đừng nói chắc chắn như thế.”  

 

Tôi khẽ cười, không nói thêm gì.  

 

Nhiều năm như vậy, Hách Tuấn vẫn không hề hiểu tôi.

 

3

 

Rời khỏi nhà họ Hách, tôi lập tức mua vé máy bay bay đến cảng thành phố. Lần này đến đó là để thực hiện giấc mơ từ năm mười tám tuổi của mình.

 

Loading...