VÌ BỮA CƠM MÀ CÓ BẠN TRAI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:04:32
Lượt xem: 682
26
Để chuộc lỗi, Thẩm Thần Niên đặc biệt xin nghỉ một ngày để đến trường chơi với tôi.
Chúng tôi quyết định đến căng tin để ôn lại kỷ niệm xưa.
Nghĩ đến đủ thứ chuyện trước kia, tôi không nhịn được bật cười.
"Cười gì thế?"
Thẩm Thần Niên gắp cho tôi một cái cánh gà.
"Em chỉ đang nghĩ, nếu lúc trước không phải em đến ứng tuyển, bây giờ chúng ta có khi vẫn ngồi ăn cơm cùng nhau không nhỉ?"
"Em thật sự tin lời anh nói chỉ có một mình em đến ứng tuyển à?"
Thẩm Thần Niên bất lực đỡ trán.
Tôi không hiểu. "Ý anh là gì?"
"Cậu vẫn chưa nhận ra tớ sao?"
Thẩm Thần Niên mỉm cười ấm áp, gọi một tiếng: "Nước Nước muội muội."
Trong ký ức, dường như chỉ có một người gọi tôi như vậy.
Nhưng chúng tôi đã nhiều năm không gặp.
Tôi thử thăm dò: "Năm Năm ca ca?"
"Mới nhận ra anh à."
Thẩm Thần Niên chống cằm bằng tay phải. "Anh lượn lờ trước mặt em hai năm rồi mà em chẳng nhận ra. Anh cũng ngại chủ động, sợ làm em khó xử.
"Sau đó, có lần học thể dục chung với lớp em, nghe em than thở không đủ tiền sinh hoạt, ước gì có một công việc nhẹ nhàng mà kiếm được nhiều tiền thì tốt, anh mới nghĩ ra cái cách ngốc nghếch này.
"Thực ra có rất nhiều người gọi điện cho an, anh đều từ chối hết. Anh đang đánh cược, cược rằng em sẽ tìm đến anh. May quá, anh thắng cược rồi."
"Ai bảo chúng ta lâu lắm rồi không gặp chứ..."
Tôi và Thẩm Thần Niên quen biết nhau từ nhỏ, nhà cậu ấy và nhà tôi là hàng xóm, chúng tôi thường chơi với nhau.
Chỉ là hồi tôi học tiểu học, cả nhà cậu ấy chuyển ra nước ngoài, chúng tôi cũng mất liên lạc, không gặp lại nhau nữa, tôi đương nhiên cũng quên mất cậu ấy.
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ. "Vậy sao anh không trực tiếp tìm em, nói rõ thân phận cho em biết?"
Thẩm Thần Niên đỏ mặt, cúi đầu liếc nhìn tôi hai cái. "Anh... Anh ngại. Càng sợ em không nhớ anh."
Tôi cười ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu anh ấy. "Nếu lần này em không cắn câu, anh còn chẳng biết đi đâu mà khóc nữa."
"Không đâu. Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu lần này em không cắn câu, anh sẽ trực tiếp đi tìm em. Cho dù em không nhớ anh, thấy anh phiền, anh cũng phải tạo ấn tượng."
"Em sẽ không thấy anh phiền đâu."
Tôi nắm tay cậu ấy, mười ngón tay đan vào nhau. "Chúng ta có duyên như vậy, cuối cùng nhất định sẽ ở bên nhau."
Thẩm Thần Niên nghiêng đầu hôn lên môi tôi. "Sẽ mà. Vì anh yêu em."
Tôi đáp lại nụ hôn của cậu ấy. "Em cũng vậy."
Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Đều là một người đã âm mưu từ lâu mà thôi.
27
Ngày Lập Đông, Thẩm Thần Niên tranh thủ đưa tôi về nhà anh ấy.
"Anh xem giúp em, em ăn mặc thế này có được không?"
Tôi hơi lo lắng. "Có phải hơi thiếu trang trọng không?"
"Bảo bối Thuỷ Thuỷ là xinh đẹp nhất rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Thần Niên xoa đầu tôi. "Yên tâm đi, mẹ anh nhất định sẽ thích em. Hồi nhỏ bà ấy rất thích bế em đấy."
Anh ấy mở cửa. "Mẹ, chúng con..."
"Ái chà! Miểu Miểu bảo bối!"
Mẹ Thẩm ôm chầm lấy tôi, vừa nói vừa kéo tôi vào nhà. "Ừm, vẫn xinh đẹp như hồi nhỏ! Lại đây lại đây, dì làm rất nhiều món cháu thích đấy!"
Bà ấy thuận tay đóng cửa lại, tôi thậm chí còn chưa kịp nói với bà ấy rằng Thẩm Thần Niên vẫn đang ở ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vi-bua-com-ma-co-ban-trai/chuong-8.html.]
"Dì ơi, hình như dì quên gì rồi ạ?"
Mẹ Thẩm chớp chớp mắt. "Không quên mà."
Thẩm Thần Niên dùng chìa khóa mở cửa, mặt không cảm xúc nhìn mẹ mình. "Mẹ, mẹ quên mất cậu con trai yêu quý của mẹ rồi."
Mẹ Thẩm vỗ trán. "Ồ, quên mất con rồi."
Tôi: "..."
Có tình mẫu tử, nhưng không đáng kể.
Chưa chắc chắn, cần quan sát thêm.
28
So với sự nhiệt tình của mẹ Thẩm, bố Thẩm nghiêm khắc hơn nhiều.
Tôi bất giác ngồi thẳng lưng, sợ để lại ấn tượng xấu cho ông ấy.
"Mau ăn đi Miểu Miểu. Có phải món dì nấu không hợp khẩu vị của cháu không?"
Tôi lúc này mới hoàn hồn, nhìn bát cơm chất cao như núi trước mặt.
"Dì..."
Tôi rất muốn nói cháu ăn không nổi, nhưng lại không nỡ phụ lòng tốt của bà ấy.
Mẹ Thẩm lại cười gắp thêm một cái đùi gà cho tôi. "Ăn nhiều vào."
Tôi đành phải hướng ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Thần Niên.
Thẩm Thần Niên hiểu ý tôi, lấy bát của tôi sang, gắp bớt một nửa thức ăn. "Mẹ, mẹ không thể thiên vị như vậy được."
"Thằng nhóc này, mẹ có bao giờ để con thiếu ăn đâu."
"Khụ khụ."
Bố Thẩm đặt đũa xuống.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn, im lặng ăn cơm.
Bố Thẩm đưa cho tôi một bao lì xì.
Tôi theo bản năng nhìn Thẩm Thần Niên.
"Bố cho thì mình cứ cầm lấy."
Thẩm Thần Niên nhận lấy bao lì xì đưa cho tôi. "Cảm ơn bố nhé."
"Cảm ơn bác ạ."
Tôi nhận lấy bao lì xì, Thẩm Thần Niên lại xúi tôi mở ra.
Tôi thấy hơi ngại, cuối cùng vẫn là bố Thẩm lên tiếng: "Mở ra xem đi."
Tôi mở bao lì xì ra đếm.
Mười nghìn lẻ một tệ.
Vạn người chọn một.
Đây là sự công nhận của gia đình Thẩm Thần Niên dành cho tôi.
Thẩm Thần Niên cũng vui vẻ. "Ồ, ra tay hào phóng đấy chứ. Cảm ơn bố."
Bố Thẩm hừ một tiếng. "Đây đâu phải cho con. Con đừng hòng lấy đi bất cứ tài sản nào của bố, trừ khi con bằng lòng ngày mai tiếp quản công ty."
"Tiếng bàn tính của bố làm con nhức đầu rồi."
Thẩm Thần Niên tỏ vẻ bất lực. "Bố không phải chỉ muốn ném việc cho con, rồi cùng mẹ đi du lịch đó đây thôi sao?"
Bố Thẩm bị vạch trần tâm tư, mặt mũi hơi mất tự nhiên.
Chỉ thấy ông ấy ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Thẩm Thần Niên. "Chuyện của người đẹp trai thì con đừng xen vào."
Tôi ngồi bên cạnh nhịn cười muốn nội thương.
Giờ thì tôi đã biết tính cách hài hước của Thẩm Thần Niên là di truyền từ đâu rồi.
Hóa ra là do gen di truyền.