VIÊN ĐÁ CHEC NGƯỜI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:42:58
Lượt xem: 1,177
Bố mẹ tôi cố ý tìm đến giám đốc nhà máy, sắp xếp cho tôi một không gian làm việc riêng và một ký túc xá độc lập.
Tôi nghĩ đây chính là tình yêu của bố mẹ dành cho tôi.
Em gái tôi sẽ gửi cho tôi những tấm bưu thiếp vài tuần một lần, chia sẻ một số điều thú vị xảy ra với em ấy ở nước ngoài.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Tôi tưởng đây là sự quan tâm của em ấy dành cho tôi.
“Chị ơi, cuộc sống ở nước ngoài không đẹp như em tưởng tượng, việc học hành thật nhàm chán. Nhưng khi nghĩ đến việc chị đã hy sinh cho em nhiều như vậy, dù bài vở có khó đến đâu em cũng muốn cố gắng học cho thật giỏi.”
"Chị ơi, đây là sô-cô-la em mua trong thời gian vừa học vừa làm. Em cắn một miếng nhỏ thấy ngon quá, phần còn lại gửi cho chị, đừng chê nhé! Vì đắt quá nên em còn không nỡ ăn."
“Chị ơi, em xin lỗi, dù có siêng năng và tiết kiệm đến đâu thì em vẫn phải xin tiền chị. Nhà trường cho em làm MC nhưng em lại không có một cái váy dự tiệc tươm tất, có lẽ em không có duyên với việc dẫn chương trình!”
Những lời này, có lẽ chỉ là mấy lời đường mật mà họ tiêm nhiễm vào đầu tôi thôi.
Cái gọi là nhà xưởng dành riêng cho tôi, chỉ là do nồng độ chất độc hại trong xưởng này quá cao, công nhân bình thường cũng không muốn vào đó làm việc.
Cái gọi là ký túc xá độc lập, chỉ là kết quả của việc bạn cùng phòng chuyển ra ngoài vì họ cho rằng tôi quá xấu.
Cái gọi là bưu thiếp của em gái tôi, chỉ là một cách để khiến tôi tự nguyện gửi tiền cho em ấy.
Tôi miệt mài làm việc trong nhà máy được mười năm và phải tiếp xúc với các loại hóa chất độc hại cả ngày lẫn đêm.
Mắt tôi mờ đi, chân tay run rẩy.
Đầu óc tôi thậm chí còn mù quáng hơn.
Tôi dần dần trở thành một kẻ vô dụng.
Ở tuổi ba mươi, tôi bị nhà máy sa thải và đuổi về nhà.
Tôi mở miệng muốn nhờ bố mẹ và em gái giúp đỡ.
Bố tôi nói: “Em gái con gả vào nhà giàu đã khó rồi. Đừng gây thêm phiền phức cho nó nữa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vien-da-chec-nguoi/chuong-2.html.]
Mẹ tôi nói: “Con đã ba mươi tuổi, còn ai thèm lấy nữa, sao phải tốn tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ làm gì?”
Em gái tôi nói: “Chị ơi, chị có thể đợi thêm một thời gian nữa được không? Khi nào em có điều kiện, em nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất cho chị”.
Tôi nghe lời họ, cứ mãi chờ đợi.
Đợi cho đến khi cháu trai kết hôn.
Bố mẹ tôi dành dụm hết tiền hưu trí để tặng cho cháu trai, còn ép tôi phải tặng một món quà trị giá 100.000 tệ, nếu không họ sẽ cảm thấy không thể ngẩng cao đầu trước mặt nhà thông gia.
Nhưng tôi đã ôm chặt số tiền kiếm được từ việc nhặt rác, nhất quyết không chịu buông ra.
Bọn họ bất chấp tuổi tác, cả hai lao vào đánh đập và chửi bới tôi.
Sau đó bố mẹ đã vô tình đánh chec tôi.
2.
Khi tôi mở mắt ra, mẹ tôi đang đeo viên đá bình an mà bà cầu được lên cổ em gái.
Em gái nắm lấy viên đá cười vui vẻ.
"Đẹp quá, cảm ơn mẹ."
“Cám ơn cái gì, mẹ là mẹ của con, An An có muốn dùng viên đá bình an này để ước nguyện không, có lẽ điều ước sẽ thành sự thật đấy.”
Em gái đột nhiên liếc nhìn tôi.
Sau đó con bé ôm hòn đá vào n.g.ự.c và cầu nguyện.
Tôi không có thời gian để thưởng thức một màn mẹ con hòa thuận như này.
Thay vào đó, tôi lặng lẽ bỏ về phòng, chuyển hết đồ đạc của mình vào một căn phòng chứa đồ chật hẹp.