Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VIÊN ĐÁ CHEC NGƯỜI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:43:46
Lượt xem: 2,445

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động liền đến gần tôi, cau mày mà hỏi:

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Tất nhiên tôi sẽ không nói cho bà biết rằng bức xạ từ viên đá đã vượt quá tiêu chuẩn, tôi không muốn ở cùng phòng với em gái mình.

 

Tôi chỉ nói: “Giờ đã lên năm ba rồi, con không muốn quấy rầy việc học của em gái. Từ nay về sau con sẽ sống trong nhà kho.”

 

Mẹ cười:

 

“Đúng đúng, con là chị, việc gì cũng nên nhường em gái. Hơn nữa sức khỏe của em gái con cũng không tốt.”

 

Nhưng hãy đợi cho đến khi tôi đóng cửa phòng lại.

 

Em gái tôi lại hào hứng nói với mẹ:

 

“Mẹ ơi, mẹ có biết con vừa ước điều gì không?”

 

"Con vừa nói với viên đá rằng con muốn có một phòng riêng."

 

"Không ngờ điều ước lại trở thành sự thật nhanh như vậy! Viên đá này quả thực có tác dụng, có lẽ nó không chỉ là đá bình an, mà còn là đá ước nguyện nữa!"

 

Mẹ giật mình và có chút ngạc nhiên.

 

Nhưng thấy em gái đang rất vui nên bà cũng không thèm để ý đến những chuyện khác.

 

Ngược lại, bà nói với em gái: “An An, con hãy ước một điều ước nữa, để xem sau này nó có thành hiện thực không!”

 

Em gái tôi gật đầu thật mạnh: “Vậy thì con mong mình sẽ nhận được một chiếc bánh kem dâu tây hoàn chỉnh.”

 

Tại sao em ấy lại muốn có được một chiếc bánh kem dâu hoàn chỉnh?

 

Vì gia đình này không hề giàu có.

 

Đối với những thứ xa xỉ như bánh kem, bố mẹ sẽ chỉ mua một phần nhỏ.

 

Mỗi lần ăn loại hàng xa xỉ này thì tôi và em gái phải tự chia đều với nhau.

 

Là do tôi khóc lóc náo loạn mới có phần của tôi

 

Khi đó, làm sao tôi có thể hiểu được rằng, điều mà bố mẹ hay lặp đi lặp lại với tôi, “Con là chị gái thì phải biết nhường nhịn em gái” thực chất chỉ là sự ưu ái tuyệt đối của bố mẹ dành cho em gái tôi.

 

Đợi đến lúc bố đi làm về.

 

Quả thực trong tay bố có cầm một chiếc bánh kem dâu tây.

 

Em gái vui vẻ ôm lấy cánh tay bố, vui vẻ mở hộp ra thưởng thức bánh dâu.

 

Cả gia đình hòa thuận vui vẻ.

 

Tiếng cười liên tục vang lên trong căn nhà nhỏ.

 

Nhưng một lúc sau, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Mẹ nói với giọng rất nhỏ: “Đừng để chị con nghe thấy, nếu không nhất định nó sẽ lấy mất nửa cái bánh của con.”

 

Bố cũng lên tiếng: “Đúng vậy, chị gái con quá ích kỷ, bố nhìn còn không ưa được”.

 

Em gái tôi không hề coi trọng: “Đây là bánh dâu bố mẹ tặng cho con, chị không có tư cách để giật lấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vien-da-chec-nguoi/chuong-3.html.]

 

Đúng vậy.

 

Làm sao tôi có đủ tư cách để cướp đoạt đồ của em gái mình?

 

Bố mẹ là bố mẹ của em gái tôi.

 

Nhà cũng chỉ là nhà của em ấy.

 

Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là người ngoài duy nhất trong cái nhà này thôi.

 

3.

 

Bố mẹ và em gái tôi đều ngầm hiểu nên không nhắc đến chuyện bánh kem dâu.

 

Lúc ăn cơm, tôi dùng bữa trong im lặng.

 

Khi trở lại căn phòng chứa đồ chật hẹp, em gái cũng đi theo sau tôi.

 

Khuôn mặt con bé nhăn nhó, trên tay cầm một chồng vở bài tập về nhà.

 

Em gái ra vẻ đáng thương nói: "Chị ơi, chị có thể cho em mượn vở bài tập được không? Dạo này bài tập nhiều quá, em sợ không làm xong được..."

 

Em gái tôi vốn dĩ không thích học

 

Mỗi đêm con bé đều phải vật lộn với đống bài tập về nhà làm mãi không hết.

 

Trước đây, tôi thường mách bố mẹ và phối hợp cùng họ để giáo dục em gái thật tốt.

 

Nhưng bây giờ, tôi nghĩ không cần thiết phải làm thế nữa.

 

Tôi duỗi tay lấy bài tập về nhà từ tay em gái.

 

Sau đó đem bài tập về nhà đã hoàn thành của mình cho con bé.

 

Em gái tôi sốc đến mức mở to đôi mắt.

 

"Chị, chị đang làm gì vậy?"

 

"Nếu sau này em không muốn làm bài tập về nhà thì chị có thể làm giúp em."

 

"Tại sao..."

 

"Học hành không phải là lối thoát duy nhất. Cuộc đời ngắn ngủi, sao chị phải làm khó em làm gì?"

 

Con bé choáng váng một lúc lâu.

 

Dường như đầu óc nó vẫn chưa hoạt động lại được.

 

Tôi nói thêm: “Hãy cứ sống vui vẻ đi, mong muốn lớn nhất của bố mẹ là em có thể được sống yên ổn cả đời mà!”

 

Rốt cuộc thì, em cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu.

 

Con bé do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lấy đi cuốn vở bài tập về nhà đã viết sẵn của tôi.

 

Thậm chí con bé còn thăm dò: “Chị ơi, từ giờ trở đi chị sẽ giúp em hoàn thành tất cả bài tập về nhà đúng không?”

 

Tôi nhìn viên đá bình an đeo trên cổ em gái, mỉm cười gật đầu: "Ừ, không thành vấn đề."

 

Loading...