Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vĩnh Lạc Công Chúa - 31

Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:29:12
Lượt xem: 213

Tam ca với vẻ mặt chân thành, lại có chút ngại ngùng hỏi ta: “Lâm tiểu thư tinh thông âm luật, muội nói xem, nếu ta tặng nàng ấy cây Nguyệt Minh Thương Hải của Huyền Trúc đại sư, nàng ấy có thích không?”

Ta suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Muội không biết nàng ấy có thích hay không, nhưng Tam tỷ chắc chắn sẽ không thích.”

Tam ca lại phớt lờ ta, bắt đầu thở dài: “Ta nên lấy danh nghĩa gì để tặng nàng ấy đây?”

Ta dùng sức lắc Tam ca, cố gắng lay tỉnh hắn: “Huynh tỉnh táo lại đi, Tam tỷ sẽ g.i.ế.c huynh mất!”

Đây không phải là lời nói đùa, cây đàn này là Tam tỷ đã tốn bao nhiêu công sức mới có được, vốn định tặng cho Hứa Chi Ngung. Dùng lời của Tam tỷ mà nói, cây đàn này xứng với Hứa công tử, như trăng lạnh sánh cùng ánh sáng lạnh lẽo, đều cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, không thể bị vấy bẩn. Nhưng sau đó lại xảy ra biến cố, nên mãi vẫn chưa thể tặng đi. Về sau Tam ca nhìn thấy, Tam tỷ liền tiện tay đưa cho hắn.

Nhưng trong mắt Tam tỷ, cây đàn này chỉ xứng với Hứa công tử. Nếu để Tam tỷ nhìn thấy cây đàn xuất hiện ở chỗ Lâm Tố, e là nàng ấy sẽ xông đến g.i.ế.c Tam ca trước rồi mới g.i.ế.c Lâm Tố.

“Vĩnh Lạc đừng lắc nữa.” Tam ca dùng tay phải ấn lên trán ta đẩy ra, “Làm ta chóng mặt quá.”

Ta hỏi hắn: “Huynh tỉnh táo lại chưa?”

Tam ca lại đẩy ta ra xa hơn một chút, có vẻ không muốn nghe ta nói. Ta tức giận định bỏ đi, lại bị hắn kéo lại.

“Huynh làm gì vậy?” Ta day day thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu.

“Vĩnh Lạc, muội và Lâm tiểu thư thân thiết, muội giúp Tam ca một chút đi.” Tam ca nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/31.html.]

Ta lùi lại một bước, dứt khoát từ chối hắn: “Không.”

“Tại sao?” Tam ca không hiểu: “Ta là Tam ca của muội mà.”

Phó Cẩm Thư còn là biểu ca của ta nữa kìa.

Hắn thật sự là biểu ca của ta, mẹ hắn là em gái ruột của mẹ ta, nhưng giữa hai người hình như có mâu thuẫn gì đó, không bao giờ qua lại. Thêm vào đó, dì lại qua đời, ta và hắn càng không còn liên lạc.

Ta nói: “Tam ca, tình cảm nam nữ phải xuất phát từ hai phía, huynh đơn phương...” Chưa dứt lời, huynh ấy đã cắt ngang.

“Ta... ta nào có đơn phương?” Tam ca có chút bực bội, mặt đỏ lên trông thấy, “Ta... ta và Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè!”

Lời nói trước sau chẳng ăn nhập gì.

Ta: “Ồ, vậy à, tốt, tốt, chỉ... chỉ là bạn bè.”

“Vĩnh Lạc!” Tam ca thẹn thùng dậm chân.

Giúp là không thể giúp, đừng có mơ. Nếu ta giúp, lại rơi vào cảnh phải đóng vai ác nữ phụ mất.

Trăng sáng sao mờ, thỉnh thoảng có vài con chim vụt bay lên khỏi khu rừng.

Loading...