Vĩnh Lạc Công Chúa - 32
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:29:30
Lượt xem: 196
Vừa lúc nãy ta còn hơi choáng váng vì uống chút rượu tại tiệc cưới của biểu muội, định vào phòng nghỉ ngơi một lát, nào ngờ chớp mắt đã bị ai đó vác ngược trên vai.
Cảnh vật xung quanh cứ thế lùi xa dần, gió đêm lạnh lẽo khiến ta run lên. Ta kéo nhẹ vạt áo hắn, khó nhọc nói: “Xin đại hiệp dừng lại một chút, ta thấy hơi buồn nôn.”
“Công chúa đừng giở trò gì nữa.” Người bịt mặt không hề dừng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ.
Vừa dứt lời, ta đã nôn ộc ra quần hắn. Cuối cùng hắn cũng dừng lại và ném ta sang một bên.
Ta bị ngã đến choáng váng, cố gắng ngồi dậy lại nôn thêm một lúc. Quả nhiên ăn quá nhiều không nên đi xe ngay.
Cũng chỉ vì chậm trễ một lúc như vậy, người của ta cuối cùng cũng đuổi kịp. Đáng tiếc ta chỉ kịp hét lên một tiếng “Cứu mạng”, tên bịt mặt lại vác ta lên vai, thi triển khinh công bay về phía trước, bỏ xa bọn họ ở phía sau.
Sau khi nôn xong rõ ràng đã khá hơn nhiều, ta bắt đầu hỏi hắn: “Ngươi bắt cóc ta làm gì?”
Hắn không trả lời.
Ta tiếp tục nói: “Vì tiền sao? Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi tất cả. Hay là vì một người nào đó, là ai? Chỉ cần không phải kẻ gian ác, ta đều có thể cầu xin Phụ hoàng thả hắn ra. Này!”
Hắn vẫn không để ý đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/32.html.]
Ta cố gắng nhớ lại những năm qua có gây thù kết oán gì với ai không nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được gì. Ta đành chọc chọc vào lưng hắn, đang định hỏi hắn có phải là ân oán đời trước không, thì cảm thấy cổ đau nhói, hắn đánh ta một chưởng, bất tỉnh.
Ta tỉnh lại trong một ngôi chùa đổ nát, bên ngoài trời đã sáng. Hai chân bị xích sắt khóa vào cột, ta xoa xoa cổ từ từ ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên, ta nhìn theo nơi phát ra âm thanh, dưới tượng Phật cách đó không xa có một người đeo mặt nạ, mặc dù mặc đồ nam nhưng từ dáng người có thể biết đây là nữ. Tên bịt mặt bắt cóc ta lúc này đang khoanh tay dựa vào tường.
Ta hỏi: “Ngươi là ai?”
Nàng ta cười một tiếng, tiếng cười có chút đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa có lẽ không nhận ra ta, nhưng ta dù có hóa thành lệ quỷ cũng nhận ra công chúa.”
Ta giật mình, hận ý sâu đậm như vậy, nhưng ta thật sự không nhận ra nàng ta.
“Cái đó, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm.” Ta cười gượng.
“Ngươi dám nói là hiểu lầm ư?” Nàng lao đến, đôi tay như gọng kìm siết chặt cổ ta, khiến ta nhất thời nghẹt thở: “Cha ta, mẹ ta, ca ca, muội muội, cả nhà ta đều c.h.ế.t thảm, ngươi còn dám nói là hiểu lầm?”
“Khụ... khụ...” Ta cố nắm lấy tay nàng, mong nàng buông lỏng đôi chút. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nhìn ta đầy hận thù, như muốn thiêu đốt tất cả.
Ta dè dặt lên tiếng: “Lưu... tiểu thư?”
Nghe thấy ta gọi, nàng đột ngột buông tay. Ta đổ gục xuống đất, thở dốc từng hồi.