VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-08-16 20:46:35
Lượt xem: 502
23.
Về đến nhà tắm nước nóng xong, cuối cùng tôi cảm thấy dây thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng.
Thịnh Vũ mặc áo choàng ngủ ngồi cạnh tôi, mở TV.
Chúng tôi chưa bao giờ ngồi trên sofa như thế này, cùng xem TV và trò chuyện.
“Mẹ đã nói gì với em?”
Cuối cùng anh cũng không nhịn được, mở miệng.
“Mẹ nói anh thích em từ năm 14 tuổi, sao em không tin nhỉ?”
Thịnh Vũ hít một hơi sâu, từ từ nói: “Em còn nhớ năm 15 tuổi, em đã đá vào chỗ nhạy cảm của anh trước mặt mọi người không?”
Tôi cười: “Đó là anh đáng đời.”
Tôi nhớ lại sự việc kia, khi đó tôi vừa mới dậy thì, n.g.ự.c phát triển nhanh chóng khiến tôi cực kỳ tự ti, đi đứng đều phải cúi gầm lưng.
Còn Thịnh Vũ rất đáng ghét mà đặt cho tôi cái biệt danh “bò sữa”, anh ấy lại thấy rất vui, cứ gọi tôi như vậy suốt.
Các bạn nam trong lớp đều cười ầm lên, khiến tôi xấu hổ muốn tìm chỗ trốn ngay lập tức.
Hôm đó tiết thể dục, trời mưa nhỏ, tôi vừa chạy đến đích, các bạn nam đều huýt sáo.
Thịnh Vũ mắng mỏ đám bạn kia, rồi đi tới cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho tôi: “Nhanh mặc vào đi, bò sữa.”
Lúc đó mọi sự tức giận đã tích tụ đến đỉnh điểm, tôi giơ chân đá vào anh: “Vô lại!”
Thịnh Vũ đau đến mức không thể đứng thẳng: “Ngôn Chi Oánh! Cậu đợi đấy cho tôi!”
Khi nhớ lại chuyện này, tôi không thể nhịn cười: “Anh có biết không, con gái mới dậy thì rất nhạy cảm. Anh gọi bằng biệt danh như vậy thực sự rất khó chịu.”
“Anh biết. Lúc đó còn trẻ, không hiểu chuyện, chỉ muốn thu hút sự chú ý của em, nên mới có cách tiếp cận sai lầm như thế…”
Thịnh Vũ ôm tôi: “Giờ không phải anh đang dần sửa chữa rồi sao?”
Tôi giả vờ ghét bỏ đẩy anh ra: “Haha, anh còn nhớ khi sáu tuổi vào năm mới, anh đã làm nổ cống và tự phân b.ắ.n đầy mặt không?”
Thịnh Vũ lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía tôi, hai tay áp lên hai bên mặt tôi, cơ thể ép sát vào người.
“Em nghĩ anh không thể làm gì em sao.”
“Anh có thể làm gì?”
Tôi mỉm cười nhìn anh, bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng cuồn cuộn.
Anh cúi người đến gần tôi, hơi thở nhẹ nhàng pha cùng mùi t.h.u.ố.c lá khiến người khác say mê: “Anh muốn chơi một trò chơi…”
“Em không chơi.”
Tôi đưa tay chặn khuôn mặt đẹp trai của anh lại rồi dùng lực đẩy ra.
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, tôi cảm thấy trong lòng vui vẻ: “Những trò chơi thô tục kia đi mà tìm những ‘Tiểu Ngọt Ngào’ của anh chơi cùng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-16.html.]
“Tiểu Ngọt Ngào là ai?”
“Cô gái hôm đó gọi cho anh.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Thịnh Vũ ngẩn ra, rồi mỉm cười, lấy điện thoại ra đưa cho tôi, lướt đến trang của ‘Tiểu Ngọt Ngào’.
“Em nghĩ nhiều rồi, ‘Tiểu Ngọt Ngào’ chính là Thịnh Phi, cháu gái chín tuổi của anh, cô nhóc ném hoa trong đám cưới, em quên rồi sao?”
Tôi nhìn trang chủ của ‘Tiểu Ngọt Ngào’, thấy đó chỉ là tên trang, tôi còn tưởng đó là Thịnh Vũ đặt cho.
Trong hộp thoại trò chuyện, chỉ thấy cháu gái liên tục gọi “Chú, khi nào chú mới mua công chúa Elsa cho cháu?”
Lướt qua trang cá nhân, chỉ thấy toàn là video trang điểm làm đẹp của một cô bé chín tuổi.
Hóa ra những thứ trước đây đều là do tôi tưởng tượng ra?
“Vậy còn những cô gái khác gọi cho anh thì sao? Còn cái áo ngủ kia nữa?”
Thịnh Vũ ngả ra sau, ánh mắt có chút tinh nghịch, dường như rất vui vì tôi đã hỏi những câu này.
“Tất cả đều do anh sắp xếp, sau vụ cãi nhau lần trước, bạn anh đã nghĩ ra chiêu áo ngủ này để kích thích em, hiệu quả, nhưng lại làm em đau lòng, anh thực sự rất hối hận…”
“Em thật sự không hiểu, tại sao anh phải xây dựng hình tượng của một kẻ đào hoa thế? Có vinh quang gì sao?”
“Chẳng phải vì em sao? Không phải em nói rằng mình sẽ không bao giờ thích anh sao? Em nói dù toàn thế giới chỉ còn lại anh, em cũng sẽ không để tâm tới. Vậy nên anh muốn em biết, ngoài em ra, còn có rất nhiều phụ nữ yêu và cần anh.”
“Hả? Em có từng nói sẽ không bao giờ thích anh sao?”
Thịnh Vũ cười lạnh rồi vào phòng lục lọi, lôi ra một mảnh giấy đã cũ ném cho tôi: “Bằng chứng tội lỗi đây.”
Tôi mở giấy ra xem, lập tức nhận ra chữ viết cẩu thả của Thịnh Vũ:
—— Này! Ngôn Chi Oánh! Nếu tôi thi cùng trường với cậu, cậu có dám để tôi làm bạn trai không?
—— Đừng mơ! Dù cho toàn thế giới này chỉ còn lại cậu, tôi cũng sẽ không thích cậu đâu! Cậu có biết không, cậu thật phiền phức! Đừng đưa giấy cho tôi trong lớp học nữa!
Ôi… thật là trẻ con và nhỏ nhen mà, lời nói khi mười mấy tuổi, anh ấy vẫn còn nhớ đến tận giờ.
Nhưng… tôi đã quen với chiêu này của anh rồi, cũng có cách để trị anh.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên cổ áo của anh ấy: “Vậy giờ anh muốn hỏi tội em sao?”
Thịnh Vũ cúi đầu, mũi chạm vào trán tôi: “Em lúc nào cũng biết cách làm cho anh mềm lòng…”
Tôi hôn nhẹ lên cổ anh: “Vậy anh còn muốn chơi trò chơi của mình không?”
“Được… được rồi, anh đầu hàng…”
Thịnh Vũ nói xong, vội vàng đẩy tôi ngã xuống sofa, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Nụ hôn nồng nhiệt và dữ dội, có lẽ đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, tôi hoàn toàn mở lòng và tiếp nhận một người khác.
Mà người này lại chính là cậu bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn đã cùng tôi cãi vã không ngừng?
Thật đúng là sự đời khó lường.
[Hoàn toàn văn]