VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:54:49
Lượt xem: 293
7.
Nơi tôi xuống xe khá gần quán bar “Tạp Tác”, nhớ đến đây là quán của bạn thân mở.
Quán bar này do Đinh Tác làm chủ, năm đó là lần thất tình khiến tôi đau khổ nhất, ở chỗ này uống say như chết.
Thật ngốc nghếch mà, khi ấy chỉ vì một người đàn ông không đáng mà khóc lóc thảm thương.
Trong hai năm đó, tôi như người mất hồn, không còn là chính mình nữa.
Cả ngày cũng không nhận được tin nhắn của anh ta, tin gửi đi thì không có hồi âm, dù chỉ là một câu trả lời ‘đang bận’ cũng khiến tôi như vừa được ban một đặc ân lớn.
Tôi không ngừng thuyết phục bản thân, anh ta bận rộn lắm, đừng làm phiền.
Nhưng bên tai còn có một giọng nói khác tự nói với tôi, anh ta bận đến mức nào mà ngay cả một tin nhắn không có thời gian gửi đi chứ?
Hàng ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi tôi nhận được tin nhắn chia tay từ anh ta.
Tôi đến quán bar này ôm quyết tâm muốn uống tới say khướt, khi đã say đến không còn biết trời trăng gì, chính Đinh Tác đã giúp đỡ tôi.
“Qua đêm nay xong, hãy tươi tỉnh lại nhé.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, lông mày thon dài, sống mũi cao, cằm nhọn, cộng thêm đôi mắt sáng như kim cương, còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Nếu không nhìn kỹ yết hầu, chắc chắn tôi sẽ nghĩ đây chính là một mỹ nhân theo đuổi phong cách cá tính.
Khi đó tôi đã tự ti một cách nghiêm trọng, nóng lòng được công nhận, chỉ tay vào cậu ấy: “Sao anh lại quản tôi, thích tôi rồi sao?”
Đinh Tác cười: “Xin lỗi, tôi chỉ thích đàn ông thôi.”
Nhớ lại cảnh tượng gặp gỡ lần đó, đến giờ tôi vẫn không khỏi bật cười.
Vừa bước vào quán bar đã thấy người bạn tốt khi xưa đang đứng trước quầy bar pha chế rượu mới.
Đinh Tác ngẩng đầu thấy tôi, hơi kinh ngạc một chút, rồi ngay lập tức nở nụ cười quyến rũ như thường lệ.
“Mỹ nữ, đến rồi sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-4.html.]
Cậu ấy mở rộng vòng tay đi về phía bên này, sau đó ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Hy vọng lần này cô đến không phải để khóc bù lu bù loa vì một người đàn ông nào đó.”
“Yên tâm đi, họ không xứng đâu.”
Tôi nhìn cậu ấy rồi mỉm cười.
Đinh Tác rót cho tôi một ly rượu mới được pha chế, màu sắc rực rỡ: “Thử xem.”
Tôi nâng ly lên, ngay lập tức một mùi hương tươi mát tràn ngập mũi, hương rượu nhẹ nhàng như có như không.
Nếm thử một ngụm, mùi rượu nồng đậm hòa quyện trong miệng: “Cậu luôn làm tôi ngạc nhiên đấy, uống ngon lắm.”
“Cô thích là tốt rồi, cuộc sống hôn nhân có suôn sẻ không?”
“Cũng bình thường thôi.” Nhớ lại sự khó chịu trong xe vừa rồi, tôi thản nhiên đáp một câu.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Đinh Tác có ánh mắt rất sắc sảo, cũng không có gì lạ, chúng tôi đã là bạn lâu năm rồi, cậu ấy luôn có thể thấy được cảm xúc ẩn giấu trong mắt tôi.
“Không vui sao?”
“Cũng không phải không vui, chỉ là thấy không mang lại ý nghĩa gì cả.”
“Thật ra, khi cô nói muốn kết hôn, tôi khá ngạc nhiên đấy.”
Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mình lại kết hôn đột ngột như vậy, dù sao tôi và Đinh Tác đều là người theo chủ nghĩa độc thân.
Nhưng không còn cách nào khác, tình huống kia đột ngột xảy ra như vậy, tôi không muốn mẹ phải tiếc nuối.
Tôi phất tay: “Đời người khó lường.”
“Nếu đã đã kết hôn rồi thì hãy chung sống tốt với anh ta đi.”
“Nhưng nếu anh ta không muốn như vậy thì sao?”
Thịnh Vũ ngay từ đầu đã không muốn sau khi kết hôn xong thì sẽ chung sống tốt với nhau, anh ta chỉ thích lông bông chơi đùa mà thôi, ai cũng đều biết điều này.
Đinh Tác mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt khẽ lóe lên vẻ thưởng thức: “Tôi tin rằng cô đã có cách rồi.”