VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 5 + 6
Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:55:14
Lượt xem: 372
8.
Ở quán bar của Đinh Tác đến tối, trò chuyện vô cùng vui vẻ, tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều.
Về đến nhà, ánh đèn trong phòng khách sáng chói, có vẻ như Thịnh Vũ đã trở lại.
Dường như nghe được tiếng động, Thịnh Vũ từ phòng bước ra: “Bỏ được anh ta mà trở về à, Ngôn Chi Oánh, cô thật biết chơi hơn tôi đấy.”
“Kém hơn nhiều, chẳng phải anh đã hẹn người ta rồi sao, kết thúc nhanh vậy?”
Tôi thay dép đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng.
9.
Thịnh Vũ có lúc thật sự rất cứng đầu, giống như bây giờ, giữa đêm khuya cứ phải cầm tay tôi hỏi cho bằng được xem có thấy anh ta trẻ con không.
Tôi nằm trên giường, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được: “Câu trả lời có quan trọng không?”
“Quan trọng.”
“Hiện tại anh như vậy trông rất trẻ con.”
Thịnh Vũ buông tay tôi, ôm gối đi vào phòng sách, trước khi đi còn quay đầu mỉa mai.
“Cô nói chuyện rất gây tổn thương cho người khác, nhưng Ngôn Chi Oánh, tôi biết cô mãi mãi sẽ không thay đổi.”
Ôi, thật đau đầu… cho nên Thịnh Vũ vẫn quyết định sẽ tiếp tục tức giận sao.
Đàn ông đều ghét phụ nữ nói họ trẻ con đến vậy cơ à?
Nhưng tôi căn bản không muốn cùng anh ta so thắng thua, tại sao nhất định phải có thắng bại chứ?
Sáng hôm sau, trợ lý Diệu Diệu gọi điện thoại tới, nói rằng đơn của khách hàng xuất hiện chút vấn đề.
“Thật ngại quá Ngôn tổng, làm phiền cô trong tuần trăng mật rồi, Tô tiểu thư muốn thay đổi kích cỡ của trang phục một chút, nhưng lụa này rất khó tìm, cô xem...”
“Không sao, tôi sẽ xử lý.”
Người làm kinh doanh vốn dĩ không có kỳ nghỉ, huống hồ tuần trăng mật này có hay không cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì.
Tôi nhanh chóng trang điểm, cầm túi xách đi ra ngoài.
Hiếm khi Thịnh Vũ dậy sớm và còn đang ngồi ở bàn ăn sáng gửi tin nhắn thoại cho một người phụ nữ khác.
“Bảo bối, không phải em muốn ăn hải sản sao, phía Tây thành phố có một nhà hàng hải sản mới mở, anh sẽ đưa em đi.”
“Cảm ơn anh yêu, đừng làm em thất vọng nữa nhé, đón em ở chỗ cũ nha~.”
Khá lắm, đây lại là giọng của một người phụ nữ khác, hoàn toàn trái ngược với giọng nói mềm mại lần trước.
Tôi không nhịn được cười một tiếng, đàn ông đúng là thay phụ nữ như thay áo.
Thịnh Vũ đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì, anh cứ tiếp tục đi.”
Tôi nói xong lập tức thay giày chuẩn bị ra ngoài, còn có một đống việc đang chờ tôi đến xử lý.
“Mới sáng sớm đã bắt đầu đi hẹn hò rồi sao?”
“Buổi sáng sớm của anh cũng chẳng nhàn rỗi nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-5-6.html.]
Thịnh Vũ cười cười đi về phía tôi: “Cô còn so sánh với tôi à? Cô là phụ nữ, nếu chơi lớn thì người chịu thiệt nhất chỉ có cô.”
“Không cần anh lo, tránh ra, tôi rất bận.”
Tôi đẩy anh ta sang một bên, Thịnh Vũ rên rỉ một tiếng.
Cánh cửa phía sau đóng lại, trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy biểu cảm của anh ta, dường như có chút thất vọng?
Thịnh Vũ ghé sát vào người tôi ngửi ngửi vài cái, đôi mày tuấn tú nhíu lại: “Cô uống rượu à?”
“Ừ, uống một chút.”
“Mùi rượu nồng thế này mà chỉ một chút? Cô uống với ai?”
Thú vị, tôi ngẩng đầu nhìn Thịnh Vũ, cười nói: “Liên quan gì đến anh?”
Thịnh Vũ bị hỏi đến nghẹn họng, biểu cảm trở nên u ám.
Tôi vẫy tay, đi vào phòng tắm.
Trước khi đóng cửa, Thịnh Vũ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, cô muốn chơi thế nào tôi mặc kệ, nhưng phải biết giữ ý một chút, tôi không muốn nhà họ Thịnh xuất hiện trên hot search.”
Tắm xong về phòng, tôi đá Thịnh Vũ đang nằm trên giường xuống: “Anh sang phòng khác ngủ đi.”
Thịnh Vũ chống người ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra phần thân trên cường tráng.
“Cô bị bệnh à? Tôi ngủ rồi mà còn đá dậy, cô có biết hôm nay tôi mệt lắm không...”
“Đây là phòng của tôi.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Phòng của cô?” Thịnh Vũ cười, “Có ghi tên cô lên không?”
Nói xong, Thịnh Vũ lật gối lên: “Này, xem thử cái này có tên Ngôn Chi Oánh không?”
Được rồi, đọ về tính trẻ con, tôi không phải đối thủ của anh ta.
“Thôi được, anh cứ tiếp tục đi, tôi đi đây.”
Thịnh Vũ nhảy xuống giường chặn tôi lại, từ trên cao nhìn xuống.
“Cô đánh thức tôi dậy rồi còn định đi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh muốn đá lại tôi à?”
Thịnh Vũ nhìn xuống người tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.
Tôi cúi đầu nhìn, cổ áo choàng tắm hơi mở, vội vàng che lại.
“Không đứng đắn.”
Thịnh Vũ nhướn mày: “Chiêu ‘đã nghiện mà còn ngại’ này của cô khá hay, tôi thích.”
Tôi trợn trắng mắt, đưa tay đẩy Thịnh Vũ: “Có vấn đề à, tôi không có thời gian chơi với anh.”
Thịnh Vũ nắm lấy cổ tay tôi: “Không thể không thừa nhận thủ đoạn của cô rất cao siêu, nhưng tôi cũng chưa từng thua bao giờ đâu.”
“Không ai muốn so thắng thua với anh cả, nhiều năm như vậy rồi, anh có thể trưởng thành một chút không?”
Thịnh Vũ nghe xong, ánh mắt sáng bừng tắt ngúm, anh ta buông tay tôi, trong khoảnh khắc trông giống như một con sư tử bại trận.
“Cho nên trong mắt cô, tôi luôn rất trẻ con đúng không?”