Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VÔ HẠN PHÓ BẢN - Chương 25: Khách sạn U linh 6

Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:33:29
Lượt xem: 2

Phải biết, ông ta vừa chật vật chạy trốn, nhắm mắt nhắm mũi b.ắ.n đạn ma pháp, xác suất trúng đích còn được hai, ba phần, người nào đó là chủ lực, xác suất trúng chỉ có năm phần, nghe được sao?

Alice nhăn nhó, nhỏ giọng oán thán, “Khó nhắm trúng quá.”

Điêu Hoa Ảnh rất muốn nói, không bằng cô lại dắt quái, đổi người chủ đánh. Nhưng đáng tiếc, quái tinh anh một lòng một dạ chạy theo ông ta. Không thèm liếc hai người bên cạnh lấy một lần.

Điêu Hoa Ảnh thật phát điên! Ông ta nghĩ mãi không ra mình đã làm gì, để bị truy đuổi như này.

Giữa lúc oán giận, lưỡi hái lại c.h.é.m xuống.

Ông ta không còn thời gian mà suy xét, đành lộn một vòng, thoát trong tích tắc.

Bên cạnh có cái ghế, Điêu Hoa Ảnh thở phì phò, không nghĩ ngợi cầm ghế lên ném vào tiểu quái.

Đáng tiếc cái ghế bay xuyên qua U linh, rớt ầm xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.

Điêu Hoa Ảnh thầm nghĩ, nếu tiểu quái đã nhắm vào ông ta, công kích vật lý lại không hữu dụng, vậy chỉ có thể tận lực trốn tránh. Hi vọng hai người kia ra sức một chút, nhanh chóng dùng đòn phổ thông mài c.h.ế.t con quái này.

Nghĩ vật, ông ta tự thêm cho mình một cái Trị Liệu. Tiếp tục ngoan cường đứng lên, hướng phía xa bỏ chạy.

Phía sau, U linh đuổi theo không biết mệt, thề phải c.h.é.m g.i.ế.c mục tiêu!

“Thảm quá.” Alice đứng xem ở một bên, trong lòng sợ hãi. Cô ta thử tưởng tượng bản thân bị đuổi theo, đã thấy sởn tóc gáy rồi.

“Cố gắng nâng cao độ chính xác.” Hạ Viêm khẩn thiết nói, “Hiện tại có Điêu Hoa Ảnh dẫn quái, chúng ta rất an toàn. Nhưng nếu ông ta chết, một trong hai ta sẽ có khả năng trở thành mục tiêu mới của nó!”

Alice rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Hạ Viêm quay lại, nâng cao pháp trượng, “Thuật Trị Liệu.”

Trong chớp mắt, HP của Điêu Hoa Ảnh khôi phục max điểm.

Nhưng vào lúc này, trong lòng ông ta không thấy cảm động, may mắn chút nào. Đầy đầu đều là, U linh sao lại ác thế! Lưỡi hái c.h.é.m vào người đau c.h.ế.t đi được! Còn phải chạy bao lâu đây? Trên người không ngừng gia tăng thương tích, không bằng c.h.ế.t quách đi!

“HP của tiểu quái dưới 100 rồi.” Hạ Viêm đúng lúc nhắc nhở, thanh âm như thiên thần.

Tinh thần Điêu Hoa Ảnh rung lên, lòng thầm nói, có thể thấy ánh rạng đông rồi. Nhưng đúng vào lúc thất thần ấy, lưỡi hái cắm vào đầu vai ông ta, sau đó lại kéo ra rất nhanh.

“Á –”

Máu văng tung tóe, Điêu Hoa Ảnh hít một hơi lạnh, cả người đau đến run rẩy.

Quay đầu lại xem, U linh đã gần ngay trước mắt.

Ông ta cuống quít né tránh, hét lớn hỏi, “Chẳng lẽ hai người không có kỹ năng khống chế à?”

Vây khốn quái tinh anh một hai giây, để cho ông ta thở một tí cũng tốt mà.

“Quả thực không có.” Hạ Viêm cũng rất tuyệt vọng.

Điêu Hoa Ảnh,”. . . . .”

Tổ hợp đoàn đội quá kém! Quá quá kém!!

Trong lòng ông ta thét gào, đồng thời thở hồng hộc, mệt đến nỗi sắp không chạy nổi nữa.

Nếu không thì dứt khoát trao đổi sát thương? Tính toán lượng MP và HP, Điêu Hoa Ảnh thầm hạ quyết tâm, cứ làm thế đi.

Dù sao chạy trốn để giảm hao tổn HP, nếu trốn không kịp, vậy còn không bằng đứng tại chỗ đối chọi, ít nhất là tiết kiệm thể lực.

Hạ quyết tâm, Điêu Hoa Ảnh ngồi bệt ra đất, giơ tay, phóng đạn ma pháp.

Lưỡi hái c.h.é.m xuống, tạo thành vô số vết thương lớn nhỏ.

“Thuật Trị Liệu.” Hạ Viêm căng thẳng, vội vàng thêm m.á.u cho lá chắn thịt.

Cô chưa từng nghĩ, phó bản sẽ ác liệt đến thế. Hai lần phó bản trước, tuy có gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn dễ dàng giải quyết. Duy có lần này, bầu không khí lúc nào cũng phảng phất một cảm giác căng thẳng, thật giống như người chơi có thể toi mạng bất cứ lúc nào.

Một người một quái đánh lẫn nhau, sau vài lượt, HP của U linh rớt xuống dưới 40.

Alice tính toán trong lòng, không kém nhiều lắm. Cô ta nhanh chân lại gần, sử dụng kỹ năng Băng Châm.

Chục cây phi châm b.ắ.n nhanh ra, cắm lên người U linh.

Alice đã nghĩ rằng có thể đánh c.h.ế.t quái, không ngờ tới, ra tay hơi vội một chút, có ba cây châm không b.ắ.n trúng mục tiêu.

Thôi xong!

Alice vội vàng bồi thêm đạ ma pháp, nhưng Điêu Hoa Ảnh giãy dụa nâng pháp trượng lên, giành công kích trước một bước.

Tuy bị giày vò không ít, nhưng nếu giành được kích cuối cùng, vậy hết thảy đều đáng giá! Đây chính là quái tinh anh gần ngang với BOSS đó!

Trong lòng Điêu Hoa Ảnh tính toán, không khỏi cười khẩy.

Ai biết đạn ma pháp đánh vào người U linh, HP còn lại duy nhất một điểm, vẫn không chết!

Lại một quả đạn ma pháp b.ắ.n trúng. U linh lúc này mới không cam lòng nhắm mắt, biến mất vô tung.

“Ơ? Là tôi g.i.ế.c được à?” Hạ Viêm đứng yên tại chỗ, biểu tình có chút kinh ngạc.

Alice, “. . . . .”

Người tính không bằng trời tính. Chuyện đời, đúng là không ai đoán được! Quả thực là cố tình gây sự mà.

Điêu Hoa Ảnh đều dựa vào ý niệm giành quái mới gượng một hơi, miễn cưỡng ngồi được. Giờ nhìn thấy người giành được kích cuối cùng không phải mình, lập tức ngã ngửa ra, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn cử động.

Hạ Viêm sờ mũi, lẩm bẩm, “Tôi thật sự không nghĩ là có thể giành được kích sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-han-pho-ban/chuong-25-khach-san-u-linh-6.html.]

Dù sao cô cũng là Mục sư, tâm tính đã thành Phật. Từ “Lỡ đâu mình được thần may mắn chiếu cố”, dần chuyển thành “Tham gia là chính.”. Ai ngờ đâu, không có chút tính toán, ngược lại đánh bậy đánh bạ cướp được.

Sắc mặt Alice cũng không để ý , cười nói, “Giết được nó là được, cái khác không quan trọng.”

Còn rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, vậy chỉ có trời biết.

Hạ Viêm than thở trong lòng, nếu cô là chức nghiệp chủ đánh, mang Alice vượt ải, tuyệt đối không cần lo đối phương có suy nghĩ không nên có nào. Bởi bằng thực lực và kỹ xảo, cô hoàn toàn có tự tin áp đảo đối phương.

Nhưng cố tình cô lại là Mục sư, dame không đủ. Vậy nên trong quá trình chiến đấu, lúc nào cũng lại xuất hiện phiền phức không cần thiết.

Chẳng hạn như quái tinh anh tàn m.á.u đang ở trước mặt, có nên mạo hiểm trở mặt nhau để giành giật?

Người ấy mà, rất khó chống lại cám dỗ. Nhiều lần như vậy, cầm lòng không đặng là việc khó tránh. Giật quái còn tính là chuyện nhỏ, lỡ đâu tạp niệm ngày càng nhiều lên, vậy thì rất phiền phức.

“Sao rồi?” Alice khó hiểu ra mặt.

“Không có gì.” Hạ Viêm thu lại tâm tình, dời mắt, nhặt hết mảnh nhỏ lên. Kiểm kê xong phát hiện, đủ 31 mảnh. Có thể đổi một cái thuộc tính, thêm một vật phẩm hồi lam.

Cô ngâm cứu một hồi, cuối cùng đổi “HP +10”, thêm một cái “Kẹo Ô mai” ăn luôn.

Mà lúc này, thuộc tính “ở trần” biến thành Trí lực 7, HP 70, MP 70, thu hoạch gần bằng hai phó bản trước gộp lại.

“Một con quái tinh anh đã đánh cho người chơi tàn phế rồi, những con còn lại trong phó bản, không lẽ cũng khó như thế?” Alice lo lắng trùng trùng.

Điêu Hoa Ảnh hổn hển đáp, “Không đâu, con BOSS lợi hại hơn thế còn chưa xuất hiện.”

Alice bị nghẹn gần chết, tâm trạng vô cùng khó chịu.

“Còn có một điểm, trước mắt Thương Nhân Địa Tinh còn trong phó bản. Đánh quái xong rớt mảnh nhỏ linh hồn, có thể lập tức mua vật phẩm bổ trợ khôi phục trạng thái. Qua mười phút nữa, nó sẽ đi mất.” Hạ Viêm căn thẳng. Trên thực tế, tình hình có lẽ còn tệ hơn tưởng tượng.

Alice sầu cả người, không muốn nói nữa.

Nghỉ ngơi hai, ba phút, điện thoại kịch liệt rung lên. Hệ thống thông báo, lại thêm hai người chơi tử vong.

“Còn sống sót sáu người.” Điêu Hoa Ảnh chậm rãi tuyên bố.

“Hai người trong đó còn là Mục sư cơ.” Alice châm chọc.

Hạ Viêm nhìn ra chỗ giao lộ, mười phần buồn bực, “Đếm ngược còn 12:08, những người khác sao còn chưa tới?”

Lẽ nào không sợ Thương Nhân Địa Tinh chạy mất à?

Trong lòng nghi ngờ, nhưng chờ rồi chờ, vẫn không thấy ai tới. Ngược lại có một con U linh mặc áo choàng, cầm lưỡi hái nứt bay qua, không nói hai lời đã nhào tới đánh.

“Lại là quái tinh anh.” Trong giọng Hạ Viêm chứa sự mệt mỏi khó nói.

“Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây?” Điêu Hoa Ảnh ai oán, tự xốc lại tinh thần, vung đạn ma pháp ra.

“Tôi cũng hi vọng phó bản nhanh kết thúc, muốn về nhà quá.” Alice gục đầu, rầu rĩ nói.

Nhưng ai oán thì ai oán, ba người không hề do dự động thủ, nhanh chóng gia nhập chiến đấu.

Trong phòng lầu ba, Đàm Tiếu Phong Sinh trốn phía sau cửa, nhìn ba con U linh tàn sát lẫn nhau.

Sau khi biết tiểu quái tự g.i.ế.c lẫn nhau, hắn dứt khoát lợi dụng đặc tính ấy. Cố ý để tiểu quái tụ tập lại đánh hội đồng, còn hắn tìm một chỗ trốn, làm ngư ông đắc lợi.

“Triền Nhiễu.” Thấy có một con U linh đã tàn máu, hắn giành trước một bước, sử dụng kỹ năng hoàn thành kích sát.

Những tiểu quái khác hồn nhiên không phát hiện, chăm chăm đánh nha

Đàm Tiếu Phong Sinh len lén nắm chặt pháp trượng, chốc chốc thì tiêu hao HP của con này, chốc chốc lại đánh con kia một cái. Đợi đến lúc hai con quái tinh anh đều cạn máu, hắn mới dùng toàn lực, một kích tất sát một con trong đó.

Sau đó mở cửa, ung dung đứng trước mặt con quái tinh anh thứ ba.

Lưỡi hái giơ cao, Đàm Tiếu Phong Sinh nhàn nhã tránh đi. Đợi hết thời gian đóng băng của kỹ năng, một lượt trực tiếp tiễn vong con quái tàn máu.

“Triple Kill!” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, búng tay một cái, đem toàn bộ mảnh nhỏ lơ lửng trong không khí thu vào kho hàng tùy thân.

Sau đó mang theo túi đầy mảnh nhỏ, chạy lên tầng hai tìm Thương Nhân Địa Tinh.

Đồng thời, một tiếng thở dài thỏa mãn vang lên, “Lần này lẽ nào là phó bản khen thưởng? Xác suất rơi mảnh nhỏ linh hồn so với bảo rương cao hơn nhiều! Tiểu quái cũng ngu ngơ, rất dễ đối phó.”

Trong phòng tầng một, hai người chơi trốn dưới gầm bàn, run lẩy bẩy.

Một người nói, “Vừa nãy tôi ngó rồi, phía ngoài hành lanh có đến mười con quái tụ tập!”

“Mười! Con! Quái! Đó!” Vừa nói, sắc mặt hắn vừa lộ ra một chút lo lắng và bối rối, “Làm sao lại chạy tới tầng một hết vậy?”

Người còn lại vò đầu bứt tai, biểu tình khổ não vô cùng, “Làm sao đây? Qua mấy phút nữa, Thương Nhân Địa Tinh sẽ đi mất. Chúng ta có thể tới kịp sao?”

“Cậu còn có tâm tư lo việc đó sao?” Người thứ nhất không dám tin, “Nếu U linh tập thể tiến vào, chúng ta sẽ ngủm củ tỏi hết! Trước khi c.h.ế.t có kịp đổi không, có gì khác nhau hả?”

Người kia vẫn khăng khăng, “Bao vất vả mới thu thập đủ mảnh nhỏ linh hồn, không muốn lãng phí. U linh đang bận nội chiến, nào có thời gian để ý chúng ta? Nói không chừng giờ lén chạy ra, U linh có thấy cũng làm như không thấy.”

Người thứ nhất tỏ vẻ tôi thua cậu, cũng mím chặt môi, không muốn nói nữa.

Đồng bạn lại không ngừng lải nhải, “Nếu tiểu quái đánh nhanh lên tí, mau đánh ra kết quả thì ngon rồi.”

“Sớm biết bị kẹt trong phòng không ra được, đã không liều mạng gom mảnh linh hồn làm gì. Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu, vậy thì tốt biết bao?”

“Nếu thật sự không kịp gặp mặt Thương Nhân Địa Tinh lần cuối, trong tay có mảnh nhỏ linh hồn có tác dụng gì? Không biết đến lúc nào mới dùng được.”

Lải nhà lải nhải, lải nhà lải nhải, đến nỗi đồng bọn cũng thấy tim đập chân run —— còn nói nữa, cả hắn đều thấy không đổi được là quá lãng phí, tiến tới nảy sinh ra một ý tưởng nguy hiểm.

Cố tình là người bên cạnh vẫn đang càm ràm, “Nói đi phải nói lại, kì thật thừa dịp chúng nó đánh nhau, lén chuồn đi cũng không tính nguy hiểm.”

“Cậu không thấy sao? Lúc vừa vào phó bản, tiểu quái đều thích đuổi theo người chơi. Nhưng từ lúc chúng nó ăn qua đồng loại, nếm được mùi vị, lại xem đồng loại là mục tiêu công kích thứ nhất. Thẳng đến khi phân định thắng thua, mới có tâm tư đối phó người chơi.”

“Giờ không chạy, còn đợi khi nào!”

Loading...