VÔ HẠN PHÓ BẢN - Chương 26: Khách sạn U linh 7
Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:34:09
Lượt xem: 2
Người thứ nhất kiên quyết không chịu, “Muốn chạy cậu chạy đi, tôi không đi.”
Hắn thà bỏ qua cơ hội cuối cùng để trao đổi, cũng không định mạo hiểm tính mạng.
“Không đi thật sao? Vậy tôi đi nhé?” Đồng bạn hỏi lại lần nữa.
Người thứ nhất liếc xéo, “Cậu đã cố chấp muốn tìm chết, tôi tuyệt đối không ngăn cản.” Dù sao bọn họ cũng chỉ là đồng đội tạm thời, sau khi vào phó bản mới quen biết, đâu có giao tình gì.
Đồng đội hít sâu một cái, rồi lập tức bò khỏi gầm bàn, lanh lẹ mở cửa chạy ra ngoài. Trước khi đi, còn không quên cẩn thận đóng cửa.
“Phú quý hiểm trung cầu thì không sai, nhưng cũng có thể là không còn sống mà hưởng đâu.” Người ở lại cười lạnh một tiếng.
Thời gian tích tắc trôi qua, điện thoại vẫn yên lặng, không có chút chấn động nào.
Người chơi ở lại không khỏi lẩm bẩm, “Thật sự để cậu ta chạy được à? Số cứt chó[1] vậy?”
Hắn vừa lầm bầm, vừa suy nghỉ, mình có nên chạy luôn không. Đương lúc suy nghĩ, tiếng gào thét của U linh ngoài phòng dần dần lắng lại.
“Hình như đánh xong rồi?” Trong giây lát, trong đầu anh chàng lóe lên vô số ý tưởng, cũng tự nói thầm, “Chờ tiếp hai phút nữa. Nếu hai phút nữa mà ngoài phòng không có động tĩnh gì, vậy lên tinh thần mà chạy thôi.”
Trên điện thoại, thời gian không ngừng nhảy số. Ước chừng qua mười giây, một thân ảnh bay vào trong phòng.
HP của nó là 320, áo choàng không gió mà bay, lưỡi hái sắc bén vô cùng, thân ảnh ngưng thật, nhìn qua thì không khác gì người thường.
BOSS!
Anh chàng vừa định bỏ khăn trải bàn xuống, giấu mình đi, ánh mắt đã đối diện với U linh.
Giây tiếp theo, U linh lướt nhanh như gió, vừa áp sát vừa vung lưỡi hái.
“A –” tiếng hét thảm thiết vang vọng trong phòng, không lâu sau, người chơi hóa thành bạch quang.
Trước khi cạn HP, suy nghĩ cuối cùng trong đầu là, “Mẹ nó, sớm biết thế này không bằng cùng nhau chạy!”
Phó bản nguy cơ tứ phía, dù là làm gì cũng đều có nguy hiểm, căn bản không có an toàn đáng nói. Đáng tiếc đạo lý đó, hắn bây giờ mới hiểu ra.
Điện thoại rung lên, thông báo người chơi thứ năm tử vong.
Cùng lúc đó, năm người chơi còn sống sót tập hợp ở tầng hai, phân biệt là Hạ Viêm (Liệt Diễm), Alice, Điêu Hoa Ảnh, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, Đàm Tiếu Phong Sinh.
Vừa thấy mặt, không kịp chào hỏi người khác, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu đã vội vàng tìm Thương Nhân Địa Tinh. Lát sau, hắn ung dung đeo Nhẫn ngọc bích lên tay.
Tiếp đó, hắn ném kẹo cà phê sữa cho Điêu Hoa Ảnh, miệng nói, “Xin tí máu.” [2]
Điêu Hoa Ảnh bắt lấy kẹo, nhét luôn vào miệng, sau đó ném qua một cái Cấp Cứu.
Tắm trong bạch quang, HP không ngừng +5, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu trầm ngâm suy nghĩ, tiếp tục đổi.
Lát sau, Đàm Tiếu Phong Sinh chạy tới.
Hắn cũng đồng dạng không thèm mở miệng với người chơi, mà đi tìm Thương Nhân Địa Tinh trao đổi trước. HP +10, Nhẫn ngọc bích đeo tay, ném kẹo cà phê sữa cho Điêu Hoa Ảnh. Một bộ động tác như nước chảy mây trôi, giống như một phút một giây đều không nỡ lãng phí.
Sắc mặt Hạ Viêm như thường, cúi đầu xem điện thoại. Chỉ thấy trên màn hình hiển thị, hiện tại, tiến độ nhiệm vụ biến thành —
【Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. (Đã hoàn thành) 】
【Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay kích sát 3 con U linh (Đã hoàn thành )】
【Nhiệm vụ bắt buộc ba: Thanh lý toàn bộ U linh trong phó bản. (139/150)】
【Nhiệm vụ tùy chọn một: Tự tay kích sát 3 con U linh tinh anh. (Đã hoàn thành )】
Hiện giờ, quan trọng nhất là phải g.i.ế.c BOSS, xử lý toàn bộ U linh, thuận lợi vượt ải này. Còn việc ai thêm m.á.u cho đồng đội, không còn trọng yếu nữa.
Đếm ngược còn 5:31, hai người trao đổi xong, rốt cuộc thở phào một cái, cả người đều thả lỏng.
“Tự giới thiệu một chút?” Hạ Viêm đề nghị.
“Được, ai bắt đầu nào?” Đàm Tiếu Phong Sinh hỏi.
Hạ Viêm cũng không khách khí, đơn giảm làm người đầu tiên tự giới thiệu, “Mục sư, có hai kỹ năng. Cấp Cứu, mỗi giây khôi phục 4 HP, liên tục 5 giây, có thể bị cắt đứt. Thuật Trị Liệu, lập tức khôi phục 40 HP.”
Tiếp theo là Alice, “Pháp sư hệ Băng, có hai kỹ năng, kỹ năng đơn công Băng Trùy và kỹ năng quần công Băng Châm.”
Người thứ ba là Điêu Hoa Ảnh, “Mục sư, có hai kỹ năng. Cấp Cứu, mỗi giây khôi phục 5 HP, liên tục 5 giây, có thể bị cắt đứt. Thuật Trị Liệu, lập tức khôi phục 30 HP.”
Trong năm người thì có hai Mục sư? Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, Đàm Tiếu Phong Sinh có chút kinh ngạc.
Nhìn nhau một cái, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu mở miệng trước, “Hỏa pháp, có một kỹ năng một sao đơn công là ‘Hỏa Cầu’.”
Đàm Tiếu Phong Sinh thì nói, “Pháp sư hệ Mộc, chỉ có một kỹ năng khống chế hai sao là ‘Triền Nhiễu’.”
Hạ Viêm day day mi tâm, vẻ mặt có phần hậm hực. Dame thiếu trầm trọng, huống chi MP lại thiếu. . . . . Lần này, mình thật sự có thể sống sót sao?
Tâm tư khẽ động, cô quay sang hỏi Alice, “Trong tài khoản còn tiền không?”
Alice lòng thắt lại, nói thầm, người này không định thừa cơ hội nâng giá đấy chứ? Vậy là cô nàng hàm hồ đáp, “Còn có một chút.”
Còn một chút là bao nhiêu, cô ta không nói rõ.
Hạ Viêm bình tĩnh hỏi, “Ba miếng sô cô la, bán hai mươi vạn tệ, có mua không?”
Alice ngớ người.
“Nếu mua lẻ, một miếng sô cô la là bảy vạn.” Hạ Viêm bổ sung.
Ấn giá thị trường, sô cô la có thể dễ dàng mua với giá năm vạn. Nhưng giờ này bất đồng, bọn họ đang ở trong phó bản, chỉ có thể giao dịch với người chơi cùng phó bản, không thể vào diễn đàn.
Có lẽ thêm một miếng sô cô la , có thể nhặt về một cái mạng. Mặt khác MP nhiều, có nghĩa kỹ năng có thể phóng nhiều hơn. Muốn cướp kích sát BOSS, là chuẩn không cần chỉnh.
Bởi vậy, một miếng sô cô la bán bảy vạn tệ, cũng không tính quá đắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-han-pho-ban/chuong-26-khach-san-u-linh-7.html.]
“Vì sao lại bán vật phẩm hồi lam cho tôi?” Alice ngơ ngác.
Hạ Viêm rũ mắt, thầm nhủ, bởi vì cô rất thiếu tiền, thêm nữa không chắc chắn có thể vượt qua phó bản lần này.
Nếu bán được sô cô la lấy hai mươi vạn, thêm hai mươi vạn lúc trước, có thể gom đủ tiền chữa bệnh, còn dư ra một ít.
Chọn rút tiền từ app, tiền sẽ chuyển vào tài khoản ngân hàng. Làm như vậy, mặc kệ lúc sau có chuyện gì xảy ra, cô không còn phải lo gì nữa.
Trong bụng nghĩ vậy, nhưng cô vốn không tính nói thật. Hạ Viêm hờ hững tỏ vẻ, “Trong năm người chỉ có ba người chủ đánh, quá ít. Hơn nữa MP đã cạn, đánh BOSS nhất định rất gian khổ. Vật phẩm hồi lam đưa cho cô, cô ăn sẽ tốt cho mọi người.
Alice mấp máy môi, lại không nói nên lời. Thực tế là cô ta vốn không thiếu vật phẩm hồi lam, kho hàng tùy thân còn tích trữ hơn ba chục món bổ trợ, muốn có gì là có cái đó!
Nhưng giờ mà nói ra, không chừng người khác lại bắt cô ta “cống hiến”. Nếu không chịu, rất có thể bị bài xích. Hơn nữa, khó được một lần không có nhiều cạnh tranh, cô ta cũng muốn chơi lớn, thử tranh đoạt BOSS.
Tính một lúc, Alice gật đầu đáp ứng, “Được, ba miếng sô cô la tôi mua.”
Nói đoạn, yêu cầu giao dịch.
Hạ Viêm đặt ba miếng sô cô la vào bên trái bàn cân, kiểm tra không có gì sai rồi xác nhận giao dịch.
Giao dịch hoàn thành, trong tài khoản tăng thêm hai mươi vạn tệ. Chọn rút tiền, không bao lâu tiền trong trò chơi về không.
Hạ Viêm thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc phó bản tân thủ kết thúc, cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi. Trong hộp thư đã soạn sẵn một bức thư. Người nhận đã chọn sẵn, thời gian gửi đã cài đặt xong.
Nếu có thể thuận lợi quay về, cô sẽ lùi thời gian gửi, cũng cập nhật nội dung bức thư.
Nếu lần này không may gặp nạn, vậy bức di ngôn của cô sẽ được gửi đi đúng thời gian đã định. Những tài sản dưới danh nghĩa, mỗi phần tiền sắp xếp ra sao, trong thư đã nói rõ. Người thân của cô nhìn thấy, tự nhiên sẽ biết làm thế nào.
“Sô cô la đều cho tôi, vậy cô định làm thế nào?” Alice có chút xoắn xuýt.
Hạ Viêm định thần lại, sau đó mới nói, “Trong kho hàng tùy thân vẫn còn vật phẩm khôi phục, không cần lo lắng.”
Nói được thoải mái, nhưng kỳ thật trong kho hàng chỉ còn lại kẹo ô mai *1, thịt bò khô *1.
Nhưng đối với cô mà nói, giải quyết xong việc vướng bận nhất, mới có thể không có gánh nặng để chơi tới cùng. Như thế này càng tốt.
“Vậy được rồi.” Alice mấp máy môi, cuối cùng không nói thêm nữa.
Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu trầm tư hồi lâu, rồi chậm rãi nói, “Nếu tôi đoán không sai, BOSS đang ở tầng một.”
“Sao lại thế?” Đàm Tiếu Phong Sinh tò mò hỏi.
“Trước khi tôi lên đây có tìm ở tầng một, sau đó phát hiện ở hành lang có mấy con quái tinh anh đang hỗn chiến.” Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu nhún vai, “Bây giờ đã là hồi kết của phó bản, con quái đánh bại những con tinh anh khác, bộc lộ hết tài năng, đương nhiên sẽ là BOSS rồi.”
“Nhiều quái như vậy, sao cậu chạy thoát được?” Điêu Hoa Ảnh kinh ngạc ra mặt.
“U linh tự tàn sát, đánh chén lẫn nhau đó!” Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu bình tĩnh nói, “Tôi thừa dịp bọn chúng quần nhau, nhanh chân bỏ chạy, kết quả không một con quái nào thèm để ý tôi. Có thể thấy trong mắt U linh, đồng loại còn hấp dẫn hơn.”
“Quả đúng là vậy.” Đàm Tiếu Phong Sinh tán đồng, “Lúc tôi đánh quái cũng là dẫn bọn U linh đánh nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi.”
“Vậy sao?” Alice rất ngạc nhiên, “Thế tại sao tôi lại bị hai con U linh đuổi theo nhỉ?”
Hạ Viêm cũng ngạc nhiên không kém. Chính vì thấy Alice bị vây công, cô mới bỏ ý nghĩ lợi dụng tiểu quái, không ngờ lại tự hố mình.
“Lúc mới bắt đầu phó bản phải không? Lúc đầu trí khôn của U linh còn thấp, không biết có thể chén đồng loại.” Đàm Tiếu Phong Sinh đoán.
Hạ Viêm nhất thời cạn lời. Sớm biết thiết lập của phó bản, thì đâu phải khổ sở như thế! Nhưng do vừa bắt đầu đã hiểu sai, bởi vậy hoàn toàn không nghĩ tới phương án đó.
Giữa lúc nói chuyện, thời gian đếm ngược kết thúc, cuối hành lang bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt.
Thương Nhân Địa Tinh vác cái túi to bên cạnh lên, cao hứng phấn khởi bước vào khe nứt, sau đó biến mất không thấy nữa.
“Đi thôi, g.i.ế.c BOSS, xử lý hết bọn U linh.” Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu vung bàn tay to, ra hiệu những người khác đi theo hắn.
Hạ Viêm lại nhíu mày, đề xuất ý kiến khác, “Ở lại chỗ này nghỉ ngơi, chờ BOSS tự tìm chúng ta thì tốt hơn.”
“Nghỉ ngơi được mấy phút? Không được vài ba điểm hồi phục ấy chứ.”Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu phản bác.
Mắt thấy hai người bất đồng, hơi dừng một chút, hắn sửa miệng , “Bằng không thì thế này, mọi người giơ tay biểu quyết. Tổng cộng năm người, đa số thắng.”
Hạ Viêm vừa định nói, đột nhiên biến sắc, hét lớn, “Cẩn thận phía sau!”
Sau lưng âm phong cuồn cuộn.
Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu ý thức được có điểm không ổn, vội nhào sang một bên, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Lưỡi d.a.o quét qua, m.á.u chảy như suối, trong không khí bốc lên mùi m.á.u tanh.
“Tấn công!”
Đàm Tiếu Phong Sinh hét lớn cùng lúc Hạ Viêm lại nói, “Tản ra.”
Alice, Điêu Hoa Ảnh phối hợp qua vài lần, sớm có ăn ý. Lúc này chạy tản ra các hướng khác nhau, đồng thời b.ắ.n đạn ma pháp.
Đàm Tiếu Phong Sinh tuy không rõ vì sao, nhưng hắn vô thức theo số đông, cũng làm theo.
Bốn quả đạn ma pháp lần lượt đánh trúng BOSS, công kích -8,-9,-9,-11.
Miệng Hạ Viêm giật giật. Tạo thành sát thương lớn nhất lại là cô….Đám người này tự nhận là tay đánh, mà lực công kích còn không bằng cả Mục sư, hy vọng nay còn đâu?
BOSS cứ như không thấy những người khác, một lòng đau đáu mục tiêu công kích. Lưỡi hái giơ cao, cắm xuống, ghế gỗ bị c.h.é.m thành hai nửa.
Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu chạy tán loạn, răng nghiến chặt, một tiếng cũng không thốt ra được.
—
[1] Tiếng lóng mạng: ý chỉ vận số may mắn
[2] Nguyên văn là xin miếng sữa (nãi nhất khẩu) nhưng tui thấy hơi kì nên sửa.