Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VÔ HẠN PHÓ BẢN - Chương 27: Khách sạn U linh 8

Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:34:43
Lượt xem: 2

Chỉ là tuy biểu hiện rất kiên cường, nhưng BOSS rốt cuôc vẫn hung tàn. Giao chiến không đến mười giây, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu đã ăn thêm một đòn, HP tụt 25 điểm.

“Thuật Trị Liệu!” Hạ Viêm nâng pháp trượng, thêm max m.á.u cho ‘lá chắn thịt’. Đồng thời cô nhíu mày, lòng thầm nghĩ, đòn phổ thông của BOSS cao quá vậy. Nếu không kịp thêm máu, c.h.é.m ba, bốn lần là xử đẹp một người chơi rồi.

Đang lúc suy nghĩ, một tiếng rầm rì vang lên, “Thuật Trị Liệu.”

Lời vừa ra, lại một ánh bạch quang rót xuống người Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu.

Đồng tử Hạ Viêm co lại, quay ngoắt về phía sau.

Điêu Hoa Ảnh tỏ vẻ đặc biệt vô tội, “Tôi muốn cứu cậu ta, ai biết cô cũng dùng Thuật Trị Liệu. . .”

Hai người đều vì tránh mất thêm thành viên, cơ hồ đồng thời phóng kỹ năng. Thời gian cách nhau không đến một giây, nghe cứ như hát song ca vậy.

Vậy nên Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu đã thêm max máu, lại được thêm một lần khôi phục, MP coi như lãng phí vô ích.

Không chỉ như thế, kỹ năng của hai Mục sư đều rơi vào trạng thái đóng băng. Nếu như tiếp đến xảy ra chuyện, không ai có thể cứu người được.

Hạ Viêm đơ mặt nghĩ, chiêu phối hợp này thật là tuyệt, không thể nào tệ hơn được nữa.

“Liệt Diễm trước, sau đó là Điêu Hoa Ảnh, lần lượt sử dụng kỹ năng!” Đàm Tiếu Phong Sinh lập tức quyết định, sắp xếp đâu vào đó.

“Được.” Hạ Viêm đáp một tiếng, quay lại tiếp tục b.ắ.n đạn ma pháp.

Tiếng xé gió không ngừng vang lên, BOSS vung vẩy lưỡi hái từng bước áp sát, hạ thủ không chút lưu tình.

Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu thân thủ cũng nhanh nhẹn. Cắm đầu chạy trốn, ít ra năm, sáu giây mới bị lưỡi hái c.h.é.m trúng một lần.

Hạ Viêm khẽ thở ra một hơi, theo thế cục bây giờ, khiên thịt tạm thời không c.h.ế.t được.

Nhưng sau đó lại không nhịn được mà phát sầu, xem hiệu suất dame thì thời điểm bào hết m.á.u của BOSS cũng xa xa không hẹn.

Bốn người tập trung tinh thần công kích, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu dốc lòng chạy trốn, căn bản không rảnh tay mà hỗ trợ.

Cứ như vậy, một lượt đạn ma pháp tổng cộng lấy được 35-40 HP. Máu của BOSS là 320, phải đến 8-10 lượt mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

Mà xác suất đánh trúng của người mới quả thực đáng thương, mỗi một lần công kích, chỉ có hai, ba quả đạn ma pháp trúng mục tiêu. Cũng bởi vậy, chiến đấu bị kéo dài, mỗi người đều cảm thấy một áp lực vô hình.

“Thuật Trị Liệu.” Kỹ năng đã hết đóng băng, Hạ Viêm vội vàng thêm m.á.u cho khiên thịt.

Ánh sáng màu trắng lóe lên, HP vọt lên một đoạn lớn.

Giây tiếp theo, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu bị lưỡi hái c.h.é.m phải, HP -23. Máu tăng lên nhanh mà ra đi cũng nhanh không kém.

Lúc khiên thịt bị thương thêm lần nữa, thì Điêu Hoa Ảnh giơ pháp trượng, “Thuật Trị Liệu.”

HP lúc cao lúc thấp, nhảy nhót không thôi.

Đúng lúc đó, BOSS ngưng thần tụ khí, hai tay nắm chặt lưỡi hái, dùng hết sức c.h.é.m xuống.

Nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, Đàm Tiếu Phong Sinh niệm chú, “Triền Nhiễu!”

Trên mặt đất bỗng mọc lên vô số dây leo, trói chặt U linh giữa không trung. Vì thế, một chiêu tụ lực của BOSS bị ngăn chặn.

“Nhanh dồn dame!” Đàm Tiếu Phong Sinh vội vội vàng vàng nói, “Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu chạy mệt rồi, động tác chậm, tần suất bị thương đang tăng lên.”

Nói xong, hắn b.ắ.n đạn ma pháp ra.

Alice nhân cơ hội phóng kỹ năng “Băng Trùy”, hai Mục sư cũng cùng tấn công.

Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu thở hổn hển, mệt không nói nổi. Sau khi hít thở sâu vài lượt, hơi thở ổn định hơn, hắn mới khẽ nói “Hỏa Cầu”, hỗ trợ công kích.

Dây leo héo khô, BOSS khôi phục tự do, lại nhắm mục tiêu nhào tới.

Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu cuống quít chạy trốn, cố sức dây dưa.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, HP của khiên thịt tăng tăng giảm giảm, thủy chung duy trì trong phạm vi an toàn. BOSS không g.i.ế.c được người chơi, người chơi không g.i.ế.c được BOSS, cục diện tạm thời giằng co.

Nhưng đúng lúc đó, MP của Hạ Viêm đã dùng hết.

“Không còn MP nữa! Điêu Hoa Ảnh cầm cự!” Cô hét lớn.

“Một người thì cầm cự sao nổi?!” Điêu Hoa Ảnh nóng nảy vặn lại.

Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu thì trực tiếp biến sắc. Theo thời gian trôi qua, hắn ngày càng kiệt sức, tay chân càng lúc càng mất linh hoạt. Đều dựa vào hai Mục sư thêm m.á.u cho, mới chống đỡ đến giờ. Nếu Liệt Diễm không thêm m.á.u nữa, không được vài giây hắn sẽ c.h.ế.t chắc!

Alice mặt không đổi sắc, thầm giễu trong lòng, MP của mình còn chả đủ, rốt cuộc tại sao lại đưa sô cô la cho cô? Đây chẳng phải là ép cô móc trong kho hàng tùy thân, lấy vật phẩm khôi phục ra cứu người à!

Đàm Tiếu Phong Sinh mĩ mắt giật liên hồi. Nếu Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu không trụ được, BOSS sẽ nhắm vào ai tiếp theo? Có phải là mình không?

Trong giây lát, nhiều suy nghĩ khác nhau lóe lên trong đầu những người chơi còn lại. Tiếp đó, hai miếng sô cô la, một cái kẹo cà phê sữa được ném về phía Hạ Viêm.

“Ăn vật phẩm hồi lam đi.”

“Cố gắng.”

“Mục sư tuyệt đối không được ngã!”

Ba tay đánh, mỗi người ném ra một vật phẩm hồi lam.

Hạ Viêm luống cuống tay chân bắt lấy, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng. Chớp mắt, MP +16.

Điêu Hoa Ảnh dùng “Thuật Trị Liệu” xong hét lên, “Liệt Diễm, đến lượt cô đấy!”

“Rõ rồi.” Hạ Viêm đáp một tiếng. Cô bày trận sẵn sàng, đăm đăm quan sát HP của Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, chuẩn bị phóng kỹ năng bất cứ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-han-pho-ban/chuong-27-khach-san-u-linh-8.html.]

BOSS nâng lưỡi hái, làm bộ muốn c.h.é.m xuống.

Nhưng không biết tự bao giờ, phía sau nó xuất hiện một cái lưỡi hái khác, còn ra chiêu trước!

“Grao——” BOSS gào lên thảm thiết, HP bỗng tụt một mảng.

Toàn bộ người chơi đều kinh ngạc, ngáo ngơ tại chỗ, bao quát cả người đang chạy thục mạng là Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu.

Chỉ thấy không xa phía trước lại xuất hiện một con U linh. Max HP của nó là 360, áo choàng không gió mà bay, lưỡi hái sắc bén vô song, thân ảnh cô đặc, xem ra còn khó đối phó hơn con lúc trước.

“Lại còn đẻ ra hai con BOSS…”Đàm Tiếu Phong Sinh khóe miệng giật giật, không thể nhịn được cảm giác, trừ hắn ra tất cả đều gà hết.[1]

“Như thế lại tốt không phải sao?” Hạ Viêm nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đối với U linh mà nói, chiến đấu với đồng loại mới là ưu tiên hàng đầu. Hai con BOSS đánh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi.”

Nhừng người khác cũng nhận ra, không khỏi hớn hở ra mặt.

Giống hệt như Hạ Viêm dự đoán, phát hiện mình bị đồng loại đánh lén, con U linh tới trước nổi giận, trả đòn bằng một quả lưỡi hái.

Tiếp đó, hai con BOSS hung lên đánh nhau, trong mắt không còn tồn tại người chơi nữa.

“Cùng nhau đánh bớt m.á.u con U linh thứ hai đi.”

“Tốt nhất là g.i.ế.c được hai con cùng một lúc.”

“Quan trọng nhất là, đừng bao giờ để BOSS có được kích cuối cùng! Sẽ to chuyện đấy!” Nói đến đó, Đàm Tiếu Phong Sinh không nhịn được mà cao giọng lên.

Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu thất tha thất thểu bò dậy, sau đó lẩn ra xa, lúc này mới thấy thế nào là cảm giác an toàn.

BOSS choảng nhau đến quên trời đất, đội người chơi rốt cuộc có thể thả lỏng một chút. Bọn họ vừa sử dụng đạn ma pháp công kích, vừa ăn vật phẩm hồi phục.

Nhưng độ chính xác là một vấn đề rất lớn. Vốn nhắm vào con BOSS 360 HP, đạn ma pháp lại như ma xui quỷ khiến, đập thẳng vào người con BOSS 320 HP.

Đàm Tiếu Phong Sinh đen mặt nói, “Đánh không chuẩn thì đừng đánh nữa, càng giúp càng phiền.”

Tuy không chỉ đích danh, nhưng Alice vô cùng thức thời, chủ động dừng tay, nghe lời ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.

Con U linh BOSS đến trước làm khiên thịt, người chơi dùng đạn ma pháp, hội đồng con BOSS đến sau, không khí có tí hài hòa.

Chỉ là trong lúc vô tình, Đàm Tiếu Phong Sinh, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu cứ liếc nhìn Hạ Viêm. Vẻ mặt có chút ảo não, dường như đang hối hận vì đưa vật phẩm ra.

Hạ Viêm coi như không biết. Dù sao thì cô một không uy hiếp, hai không dụ dỗ, không làm gì cả. Là bọn họ vì an toàn bản thân, mới chủ động đưa vật phẩm hồi lam cho cô.

Theo thời gian trôi đi, HP của U linh giảm sút, phần thắng dần nghiêng về con U linh đến sau.

Mặc cho có người chơi trợ giúp, lúc trước chiến đấu bị mất quá nhiều HP, sự yếu thế của con U linh đến trước ngày càng rõ rệt.

“Xông lên cướp kích cuối cùng, sau đó tập hỏa để g.i.ế.c con BOSS còn lại. ” Đàm Tiếu Phong Sinh trầm giọng căn dặn.

Đội người chơi sắc mặt ngưng trọng, đồng thanh đáp ứng.

Trong lòng mọi người đều rõ, nếu không giành được kích sát, sự tình sẽ ra sao. Để tránh tình huống tồi tệ nhất xảy ra, bọn họ phải tận sức tận lực.

Hai con U linh vung đao c.h.é.m lẫn nhau, HP không ngừng tụt xuống.

Hạ Viêm nhìn con U linh gần cạn máu, trong đầu bỗng bốc lên một ý định kì quái —— —Thuật Trị Liệu có thể thêm cho BOSS không?

Phải biết rằng, BOSS làm khiên thịt xuất sắc gấp mấy lần Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, dame cũng cao hơn không ít. Nếu con BOSS ít m.á.u hơn kia có thể sống lâu một chút, người chơi có thể đánh quái dễ hơn.

Nghĩ vậy, cô nâng pháp trượng lên, thử niệm chú, “Thuật Trị Liệu.”

Không ngờ tới, hệ thống cũng không thông báo không thể chọn U linh làm mục tiêu. Trên người BOSS bỗng lấp lánh một luồng bạch quang, tiếp theo HP chạm đáy, thân ảnh tiêu biến vào không khí.

Người chơi,”. . . .”

Toàn bộ đều ngẩn tò te, mặt ai nấy kinh ngạc, hoàn toàn không rõ vừa phát sinh việc gì. HP của BOSS rõ ràng còn 41 điểm, sao lại c.h.ế.t luôn rồi?

Cùng lúc đó, Hạ Viêm nhận được thông báo của hệ thống, 【Nhiệm vụ tùy chọn hai: Tự tay kích sát BOSS U linh. (đã hoàn thành )】

【Ghi chú: Sinh vật địa ngục đều mang thuộc tính hắc ám, thuộc tính thần thánh là tương khắc, kỹ năng có thể tạo thành thương tổn rất lớn (công kích tăng thêm 10%). Sử dụng kỹ năng loại phục hồi của hệ Thần Thánh lên sinh vật hắc ám, sẽ tạo thành các trạng thái tiêu cực như đốt cháy, ăn mòn,.. 】

Vậy là Thuật Trị Liệu đối với người chơi là kỹ năng hồi máu, còn đối với tiểu quái lại là kỹ năng công kích, sát thương còn được tăng 10%?

Niềm vui sướng đến bất ngờ bao phủ lấy Hạ Viêm. Nhất thời làm cô ngẩn ngơ, không biết nên nói gì.

Lúc thì cảm thấy có thể g.i.ế.c BOSS, quá là may mắn; lúc thì tiếc hận bởi trên người có bảo bối mà mình không biết, bằng không thì hai phó bản trước cũng có thể cướp BOSS, làm việc cũng không cần đắn đo quá nhiều. Trong đầu suy nghĩ tán loạn, mất một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh được.

BOSS biến mất xong, trong không khí xuất hiện một đùm mảnh nhỏ linh hồn, hiển nhiên, nó bị người chơi đánh chết.

“Sao lại c.h.ế.t mất rồi?” Đàm Tiếu Phong Sinh mày nhíu thành chữ Xuyên (川).

Hắn đã miễn cưỡng nén sự kích động trong lòng, chờ khi HP của BOSS xuống dưới 30 sẽ giành kích sát. Ai ngờ mục tiêu đột nhiên tử vong, hắn còn không biết là ai làm!

Trước khi BOSS biến mất có bạch quang lóe lên, lẽ nào trong số Mục sư có người giấu kỹ năng công kích? Đàm Tiếu Phong Sinh càng nghĩ càng rối, nhìn đứa nào cũng thấy khả nghi.

“Grào ——” Tiếng gào rú làm bừng tỉnh tất cả người chơi. Bọn họ giật mình nhớ ra, trò chơi còn chưa kết thúc, vẫn dư một con BOSS chờ được làm thịt.

Trong năm người chơi, Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu là tỉnh táo nhất. Khi con BOSS thứ nhất bị giết, hắn đã len lén lùi về phía sau. Còn về phần là ai giết, hắn không có hứng thú.

Sự thật chứng minh, hắn đã làm đúng.

Sau khi đồng loại biến mất, con U linh BOSS thứ hai lập tức hoàn hồn. Nó không cần nghĩ ngợi mà chọn Điêu Hoa Ảnh làm mục tiêu tiếp theo, lưỡi hái khẽ nghiêng, rồi nặng nề bổ xuống!

[1] Nguyên văn: ‘Lạt kê’ đồng âm với ‘rác rưởi’, ám chỉ trình độ kém.

Loading...