Vòng tay ma quái - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:34:29
Lượt xem: 24
Sáng hôm sau, ánh sáng le lói từ cửa sổ đánh thức tôi. Cảm giác mệt mỏi vì đêm dài mất ngủ, tôi lê chân ra mở cửa. Ngay khi cửa vừa bật mở, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt tôi. Đứng trước mặt tôi là Tống Cảnh Lâm, nhưng cậu ta không còn cái vẻ ngạo mạn mọi khi nữa. Da cậu trắng bệch, đôi mắt trũng sâu, nhìn tôi với ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa ghê rợn.
"Tống Cảnh Lâm! Mày lại đến đây làm gì vậy?" Tôi bật ra câu hỏi đầy khó chịu, cố gắng đẩy cậu ra khỏi cửa.
Cậu ta im lặng, ánh mắt trống rỗng khiến tôi lạnh người. Vừa định đẩy mạnh thêm, tôi cảm thấy một chùm tóc đen vương trên tấm khăn trải bàn trắng trong phòng khách.
Lông mèo sao? Nhưng từ khi nào con mèo lại vào được đây chứ?
"Thật kinh tởm. Con mèo của chị chắc lẻn vào rồi!" Tống Cảnh Lâm nói với giọng chán ghét. Tôi cảm thấy bứt rứt, nghĩ đến tiếng mèo kêu đêm qua như vọng về từ một nơi rất xa.
Tống Cảnh Lâm liếc nhìn tôi, giọng bỗng như ra lệnh: "Tối nay về sớm đó. Bố mẹ về quê rồi, chị phải nấu cơm cho tôi."
Tôi lặng lẽ gật đầu, nhìn theo bóng cậu ta khuất sau cánh cửa, để lại một cảm giác lạnh lẽo bủa vây căn nhà.
Chiều hôm đó, khi trở về từ chợ, tôi tình cờ gặp bà Trình đang đi dạo trong sân. Chào hỏi như thường lệ, tôi hỏi thăm sức khỏe của ông Trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vong-tay-ma-quai/9.html.]
Bà Trình thở dài, rồi không hề nao núng mà nói: “Ước gì ông ấy c.h.ế.t đi cho rồi.”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Dù biết mối quan hệ của họ không tốt, nhưng nghe bà nói ra điều đó vẫn khiến tôi nổi da gà. Đột nhiên bà nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt soi mói: “Sao sắc mặt cháu mấy nay tệ quá vậy?”
Trong đầu tôi thoáng nghĩ đến những thứ kì dị trong nhà, nụ cười của tôi trở nên chua chát. Đột ngột, mặt bà Trình tái đi: “Cái vòng xương người mà bà cho cháu đâu rồi?”
Tôi đứng c.h.ế.t trân, không nhớ nổi bà từng đưa cho tôi vật gì như thế. Trong lúc bối rối, tôi bất giác lùi lại và vội vã bỏ chạy.
Tối hôm đó, tôi trốn trong phòng, đến tận gần mười giờ thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc này, nhà đã chìm vào bóng tối, Tống Cảnh Lâm vẫn đang bận rộn với trò chơi trong phòng bên cạnh. Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, âm thanh khô khốc khiến tôi bất an.
“Ai ngoài đó?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không dám mở cửa, chỉ có thể gọi lớn: “Tìm ai?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa, đều đều như nhịp đập không dứt. Tiếng gõ không giống âm thanh từ ngón tay, mà như từ một vật gì đó sắc nhọn hơn — âm thanh rít lên qua lớp gỗ nghe chói tai, lạnh gáy.