Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:40:32
Lượt xem: 59
Mọi người sôi nổi gật đầu nói phải, đều hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Chu Thành Chí giận dỗi, "Bỏ hết đi, tôi không làm nữa, làm một đội trưởng bị người ta khinh bỉ, không nhận được chỗ tốt nào mà chuyện xấu thì toàn phải chịu trách nhiệm.”
Cái danh hiệu đội trưởng đội sản xuất này của ông có hơi khác so với mấy người trong thôn, có một vài đội trưởng có thể chiếm được lợi lộc, ông chẳng những không chiếm lợi mà còn bị thiệt. Dù sao thì tổ tiên bọn họ đều đã ở cùng với nhau mấy chục năm, bảo ông làm đội trưởng là để quản lý công sức của mọi, việc chiếm lợi lộc này thì bỏ đi.
Ông cảm thấy mấy lão già kia đều không thích bị liên luỵ cho nên mới đẩy ông ra chịu trận.
Ông Chu cười nói: "Ông không làm đội trưởng thì ai làm, để người như Trương Căn Phát làm sao? Hắn làm đại đội trưởng cũng không có quyền lực giữa thật sự, chỉ là mở cuộc họp nhảy nhót lung tung mà thôi. Lúa mì khẳng định vẫn phải thu, tôi thấy chúng ta phải nhanh tay hơn nữa, hôm nay nắng nóng khủng khiếp như thế này có chút không bình thường, sợ là sắp có mưa.”
Bọn họ cũng đều là người có kinh nghiệm, mùa xuân năm nay mưa thuận gió hoà, thời điểm vào hạ cũng không hạn hán, nhưng mấy ngày nay gặt lúa mì lại bất ngờ nóng khủng khiếp như thế không phải là dấu hiệu tốt, rõ ràng là đang nhắc nhở bọn họ nhanh chóng thừa dịp trời còn đẹp thì mau mau thu hoạch lúa mì rồi phơi khô đem về kho chứa. Nếu vẫn dây dưa chậm trễ, đến lúc đó nói không chừng mưa to sẽ ập đến.
Mấy người lớn tuổi có kinh nghiệm đều phát biểu ý kiến, sau đó Chu Thành Nghĩa liền hỏi ý Trương Thúy Hoa, "Em dâu, ý của em là gì?”
Trương Thúy Hoa ở một bên đã sớm không nín được, bà nói: “Sáng mai đội trưởng và chồng tôi cứ ở nhà ngây ngốc, những người khác nên làm việc thì cứ làm việc. Tiểu Lộ sẽ ghi chép lại điểm công tác của mọi người, người làm mau đến lúc đó đi giúp người làm chậm, điểm công tác sẽ bị giảm xuống, không vui thì cũng phải nghẹn lại, trước tiên thu hoạch xong lúa mì rồi hãy nói mấy lời vô nghĩa.”
Cả nhà cười rộ lên, “Phải là như thế.” Thấy mọi người đã hạ quyết tâm, những người có chút việc nhà liền đi về trước, mấy người Chu Thành Nghĩa, Chu Thành Chí thì ở lại trò chuyện.
“Khi nào thì lại bắt được thỏ rừng để ăn đây.” Chu Thành Chí hớp chút rượu trong chén, vẫn còn giữ lại một chút dưới đáy ly, không nỡ uống cạn.
Trương Thúy Hoa nói đùa, “Theo tôi thấy, chi bằng chúng ta cũng bắt chim sẻ đi, lấy về nướng lên ăn cũng thơm nức.”
…
Mấy anh em nói chuyện vui vẻ, nói rằng phải trị cái đám rùa rụt cổ này, để cho bọn hắn sau này làm việc đàng hoàng. Đang nói chuyện hào hứng, bên ngoài lại vang lên tiếng còi tu tu, có người kêu lên: “Mở họp rồi, toàn thôn từ bảy tuổi trở lên đều phải có mặt! Đều phải có mặt!”
Một vài người mắng nhiếc: "Cái tên cướp tai to mặt lớn này thật đúng là người mê làm quan, không dễ gì bò được lên cao lại không biết làm thế nào để trở thành tiên.”
Chu Minh Dũ vừa trở về từ bên ngoài, "Bác cả, Trương Căn Phát muốn kiểm nghiệm thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại, khen ngợi người tiên tiến và trừng phạt kẻ lạc hậu, nếu nhà ai không hoàn thành nhiệm vụ mỗi người chín mươi điểm công tác thì phải bị trừ điểm để khen thưởng cho người tiên tiến trong đội.”
Trước đó Trương Căn Phát nói nhiệm vụ của một người là sáu mươi con chim sẻ, hiện tại hai con sẽ được nhận ba điểm, như vậy chính là một người được chín mươi điểm công tác.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bà mẹ nó!” Chu Thành Nghĩa nhảy xuống đất, "Đi kiểm nghiệm con mẹ hắn đi, tôi mệt nguyên cả một ngày, lưng đau vai mỏi đi về ngủ đây. Tôi thật sự muốn nhìn xem, nếu tôi không bắt một con chim sẻ nào xem hắn ta dám khấu trừ hết điểm công tác không phân lúa mì cho tôi hay không.” Nói xong ông lê giày rơm, chắp tay sau lưng, lắc lư đi ra ngoài.
Ông nói vậy, những người khác cũng đều hưởng ứng, định trực tiếp làm lơ cái tên hề nhảy nhót Trương Căn Phát kia, để hắn mang theo bọn người không biết phân biệt nặng nhẹ mà đi nhảy nhót, bọn họ không hầu hạ.
Chu Minh Dũ ngăn bọn họ lại, cười nói: "Mọi người, đừng như vậy, có náo nhiệt vì sao lại không xem. Đội chúng ta không đi bắt chim sẻ nhưng cũng có thành quả lao động mà, mọi người đi trước đi, lát nữa con sẽ làm ảo thuật cho mọi người xem, bảo đảm sẽ rất náo nhiệt, mau đi đi, con sẽ lập tức theo sau.”
Anh cũng không giải thích, chỉ bảo mọi người đều mau chóng mang theo băng ghế nhỏ.
Mấy người Chu Thành Nghĩa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía Trương Thúy Hoa, "Em dâu, thế này là sao?”
Trương Thúy Hoa lắc đầu, "Tôi không biết gì cái tên nhóc này muốn làm gì cả.”
"Anh vẫn luôn đi cắt lúa mì, có thể bắt được gì chứ? Đừng có kiếm chuyện nữa.” Ông Chu nói với con trai mình.
Trương Thúy Hoa nói: “Không sao, con trai Hồng Lí Tử của chúng ta hiểu chuyện nhất, nó rất có chừng mực.”
Mọi người: "…" Đúng là mẹ ruột có khác.
Chu Minh Dũ lại thề thốt đảm bảo sẽ có trò hay để xem, bảo mọi người mau chóng đi trước, còn anh thì lôi kéo Mạc Như đi đến một góc nói nhỏ, thảo luận xem phải làm như thế nào thế nào.
Mấy ngày nay Mạc Như đã thấy mấy chuyện hoang đường trong thôn, cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, những người cuồng nhiệt hay lý trí gì đó đều là mây bay. Đội ba Đội bốn vẫn luôn phạm phải ngu xuẩn thì cũng thôi đi, Đội một Đội hai đều đã thu hoạch lúa mì nhiều ngày như thế, cũng sắp phân chia lương thực đến nơi, vậy mà cũng hùa theo, cái này không phải là đầu óc bị nước vào thì là cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-26.html.]
Rõ ràng có thể chờ thêm hai ngày, phân chia lương thực xong lại đi bắt, một hai cứ phải lộn xộn ngay thời điểm hiện tại.
Nếu muốn tính điểm công tác, vậy được thôi, mấy người bất nhân chớ trách tôi bất nghĩa.
Vốn cô không muốn lấy ra để chiếm lợi lộc của mọi người, kết quả hiện tại lại buộc cô phải lấy ra, nếu không lấy ra thì điểm công tác của cả nhà đều sẽ bị khấu trừ! Cả nhà bọn họ đi sớm về trễ, mệt đến mức c.h.ế.t đi sống lại, rõ ràng là chiến sĩ thi đua, chẳng những không được khen thưởng mà còn muốn khấu trừ sạch điểm công tác của bọn họ.
Quả thực là buồn cười, chú có thể nhẫn nhưng thím nhẫn không được!
Cô vén tay áo lên, “Lấy dụng cụ tới đây!”
Chu Minh Dũ đi lấy cái chậu sành.
Mạc Như lắc đầu, "Cái này không đủ, đổi cái chậu lớn hơn!”
Chu Minh Dũ liền đi lấy cái chậu rửa mặt nhà bọn họ tới.
Mạc Như: “Ít nhất phải hai cái.”
Chu Minh Dũ: "…" Lặng lẽ cầm hai cái lại đây.
Mạc Như nhìn nhìn, "Anh Năm à, đây là cái chậu rửa mặt của nhà chúng ta.”
Chu Minh Dũ: "!!!"
Anh tìm một vòng cũng tìm không thấy cái nào thích hợp hơn.
Mạc Như chỉ chỉ cái lu sành màu đen hứng nước mưa dưới mái hiên, cao đến cẳng chân anh, đường kính cỡ nửa mét, “Cái kia.”
Nồi nấu cơm, gàu múc nước đều không thích hợp, không vệ sinh.
Cái lu đựng nước này không phải dùng để ăn, trở về tẩy rửa sạch sẽ lại là được.
Chu Minh Dũ nhìn cô, dựng ngón tay cái, "Vợ à, em thật có năng lực!”
Mạc Như cười nhẹ: “Không phải vợ anh có năng lực, mà là không gian có năng lực, nó chính là báu vật đấy, đi thôi.”
Chu Minh Dũ đổ hết nước trong lu, lau khô, hai tay vừa xách vừa dẫn theo Mạc Như đi đến chỗ sân bãi đang mở họp.
Nhà đại đội ở cuối thôn phía Nam của trang trại nhà họ Chu, sân bãi không chứa được nhiều người như vậy, cho nên đều tập trung ngồi trên mặt đất trong sân bãi của Đội một.
Trương Căn Phát sai người thắp một chiếc đèn lồng treo lên chạc cây ở cửa, dưới đèn lồng đặt một chiếc bàn bị gãy và một cái ghế dựa xiêu vẹo. Ông ta đi đến ngồi xuống nơi đó, rung đùi đắc ý, tình cảnh như thế này làm ông ta có một loại cảm giác đứng trên vạn người. Những ngón tay đen thô của ông ta không ngừng xoa xoa lên cái đầu hói sáng bóng, lâu lâu lại sờ lên cây bút máy trong túi áo bên n.g.ự.c trái, vẻ mặt kiêu ngạo toát lên vẻ bề thế như một cán bộ đối mặt với tất cả dân thường.
Trương Căn Phát chưa từng đọc qua sách, chữ to cũng không biết được bao nhiêu, nhưng lại thích tỏ ra mình là người làm công tác văn hoá, quanh năm suốt tháng túi áo bên n.g.ự.c trái đều có cắm một cây bút, một năm cũng chưa chắc dùng được hai lần. Cây bút này là phần thưởng năm trước trang trại nhà họ Chu được bình chọn là đội sản xuất tiên tiến, lẽ ra nó được cấp cho Đội hai nhưng lại bị ông ta cầm đi.
Người phía dưới không ngừng phỉ báng ông ta, “Còn cần phải bắt muỗi sao, cứ đặt hắn ngồi ở nơi đó là được, cái đầu còn sáng hơn so với bóng đèn, ruồi muỗi chạm vào là c.h.ế.t ngay.”, "Đúng là cái đồ dở hơi!” "Lúc đó Quỷ Nhật Bản vì sao không bắt hắn đi cho rồi, để hắn lại thật là tai họa!”
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống đầy đủ, Trương Căn Phát tằng hắng cổ họng, cầm cái loa sắt lớn thét to hai tiếng, tiếng ong ong truyền đi rất xa làm ông ra vô cùng đắc ý.
Chu Minh Quốc hô lên: “Đại đội trưởng, không cần phải dùng cái này, chúng tôi không bị điếc!”
Trương Căn Phát cười ha ha hai tiếng, ông ta ước gì khắp cả thôn đều nghe thấy tiếng mình mở họp, ông ta thích nhất là mở họp, bởi vì lúc này thể hiện rõ nhất tính oai hùng và hiển hách của mình.
Hôm nay ông ta phải cho mấy tên đầu sỏ ngỗ ngược kia của Đội hai một bài học, làm cho bọn họ bị mất mặt! Xem bọn họ còn dám không nghe lời mình hay không.
“Các thôn dân, các đội viên, chào mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay tôi mở cuộc họp này cho mọi người là vì để hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng, tiến hành một cuộc tổng động viên toàn Đảng toàn dân quyết liệt và khẩn trương truy đuổi không ngừng chiến đấu!”