Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:41:06
Lượt xem: 45
Phía dưới bắt đầu có người cười nhạo ông ta không biết cách dùng từ ngữ.
Trương Căn Phát tiếp tục nhắc lại câu cửa miệng của mình một lần nữa, “Một con chim sẻ một năm ăn ít nhất một cân lương thực, một con chuột một năm ăn ít nhất hai cân… Trang trại nhà họ Chu tiết kiệm được hai trăm ngàn cân lương thực.”
Phía dưới có người nói thầm, "Không phải đại đội trưởng đã nói là tiết kiệm được một trăm ngàn cân sao? Vì sao lại biến thành hai trăm ngàn cân rồi? Nếu không có khoai lang thì sợ là chúng ta còn thu hoạch không đến một trăm ngàn cân.”
"Đây không phải là vì có nơi một mẫu cho ra sản lượng ba ngàn cân hay sao, chúng ta cũng phải đuổi kịp tình thế.”
"Tôi thật không hiểu nổi, vì sao người ta có thể thu một mẫu ba ngàn cân mà chúng ta không thu được?”
"Vậy là ông không hiểu rồi, khẳng định là khoai lang, lừa dối người ta đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Khoai lang chúng được mùa cũng không đến ba ngàn cân.”
...
"Tôi đã sớm nói trước, nhiệm vụ mỗi người ít nhất có sáu mươi con chim sẻ, đến bây giờ cũng đã mười ngày, ít nhất một nhà cũng nên lấy ra mười lăm con để giao nhiệm vụ, dâng tặng lễ vật cho đại hội diệt trừ bốn hại! Diệt trừ bốn hại là việc lớn của toàn Đảng toàn dân, mỗi một người diệt trừ bốn hại, mọi nhà đều chú ý giữ gìn vệ sinh, có lợi cho sản xuất, có lợi cho sức khỏe!”
Có người hô lên: "Chỉ nói một năm mỗi người sáu mươi con chứ chưa hề nói hiện tại phải giao ra, chờ bận rộn xong cây trồng vụ hè, gieo hạt mùa hè lại bắt cũng không muộn!”
Trương Căn Phát tức giận khịt mũi một cái, tròng mắt vừa chuyển, con trai lớn Trương Kim Hoán của ông ta liền hô lên: "Mấy con chim mấy con chuột này đang ăn lương thực đấy, chờ cây trồng vụ hè xong rồi mới bắt thì lương thực đều ăn sạch rồi, lúc đó bắt còn có ích lợi gì?”
Đám người Triệu Hóa Dân lập tức hùa theo ồn ào, "Đúng vậy đấy, bị ăn hết rồi thì bắt có ích lợi gì?”
Trong lúc nhất thời, hai bên ý kiến bất đồng lập tức nhao nhao ầm ĩ cả lên.
Trương Căn Phát liền nói: "Đừng cãi nhau, mấy người không cần phải cãi nhau, phía trên đều có quy định, chẳng những giao nộp thuế lương thực là nghĩa vụ quang vinh của nông dân, mà diệt trừ bốn hại cũng là nghĩa vụ quang vinh của nông dân chúng ta! Những người trong thành phố, nhà nhà đều diệt trừ bốn hại, chúng ta làm sao có thể lạc hậu được? Học sinh trong trường tiểu học cũng đều tổ chức diệt trừ bốn hại, chúng ta làm sao có thể lạc hậu được?”
“Nếu như không giao đủ nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thi thố xử phạt.” Ông ta xụ mặt lại, muốn làm ra vẻ rất có uy nghiêm, chỉ tiếc ở đây đều là người hiểu biết, đặc biệt là mấy người lớn tuổi, không được mấy người thèm để ông ta vào mắt, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
…
“Đại đội trưởng, thật sự sẽ khấu trừ điểm công tác sao?” Có người hô lên.
Lập tức có người lớn tiếng kháng nghị, “Dựa vào cái gì mà đòi khấu trừ điểm công tác, chúng ta thu hoạch lúa mì không phải là vì cống hiến cho xã hội chủ nghĩa hay sao? Chẳng lẽ không cần lúa mì để hiến lương thực? Mấy người giỏi thì lấy chim lấy chuột mà đi giao.”
Trong lúc nhất thời, phân đội nhỏ diệt trừ bốn hại cùng đội bận rộn cây trồng vụ hè nhảy cẩn lên, cãi cọ ồn ào.
Đám người Chu Thành Chí ngồi nơi đó làm như không có việc gì, một vài người trong Đội hai vây quanh ông cùng ông Chu, thứ nhất là đến để nhận sai, thứ hai là để mời bọn họ ngày mai cần thiết phải đi đầu trong việc cây trồng vụ hè.
Ngô Mỹ Anh nói: “Đội trưởng, Chú Hai, hai người chính là trụ cột của Đội hai chúng ta, nếu hai người cũng mặc kệ thì chúng tôi không phải là uống gió Tây Bắc mà sống hay sao.”
Những người khác đi theo phụ họa, nhất quyết nhận sai và cố gắng khuyên bảo, nói Chu Thành Chí cùng ông Chu không thể bỏ gánh giữa đường.
Hai ông gõ gõ tẩu thuốc, Chu Thành Chí xụ mặt không hé răng, ông Chu mở miệng nói: “Nghe đại đội trưởng nói là muốn khấu trừ điểm công tác, gia đình chúng ta thật vất vả lắm mới tranh được chút điểm công tác này, cũng không thể để bị khấu trừ hết sạch, chúng ta vẫn là nên chăm chỉ đi bắt chim sẻ thôi.”
Những người khác sôi nổi nói: “Cho dù có bắt cũng đợi đến lúc nhà nông nhàn rỗi rồi bắt, lúc này làm gì có thời gian? Tôi không thèm nghe mấy lời vô nghĩa của ông ta. Chú hai, bọn tôi bảo đảm sẽ thành thành thật thật đi theo hai người làm cây trồng vụ hè, gieo hạt mùa hè, hai người nói lúc nào đi bắt chim sẻ thì chúng tôi đi bắt lúc đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-27.html.]
Ông Chu cười cười, "Chúng ta họp trước đã.”
Mọi người lập tức biết đây là đồng ý.
Lại nói tiếp, bọn họ lại oán trách Trương Căn Phát, ông diệt trừ bốn hại thì cứ diệt trừ bốn hại, có ai không hưởng đâu chứ? Nhưng mà ông cũng không thể làm chuyện mù quáng ngay thời điểm thu hoạch lương thực như vậy được!
…
Phía trên, Trương Căn Phát còn đang ở nơi đó phun nước miếng bay tứ tung, nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, rót một tách trà lớn, sau đó mới lớn tiếng nói: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, hiện tại các phân đội nhỏ triển lãm thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại thắng lợi đi, dâng tặng lễ vật cho chủ tịch Mao!”
Nhóm người ủng hộ ông ta lập tức hô lớn theo, "Dâng tặng lễ vật cho chủ tịch Mao!” Nguyên một đám vỗ tay bốp bốp, vô cùng đắc ý, trong lòng nảy sinh ý đồ ác độc, nhất định phải khiến cho mấy con lừa ngoan cố của Đội hai kia xấu mặt, hung hăng dẫm nát mặt của nhóm lừa ngoan cố kia, ai bảo bọn họ không chịu nghe lời!
Vừa nói đến việc khoe thành quả thắng lợi, mấy người trong Đội hai cũng nóng lòng muốn thử, đặc biệt là mấy người dưỡng ruồi nhặng kia, nhưng mà cũng không dám khoe khoang, dù sao thì bọn họ có bắt được nhiều hơn nữa cũng không thể bắt nhiều hơn Đội ba Đội bốn.
Triệu Hỉ Đông cùng ba hắn xách theo mấy dây chim sẻ đi lên, một dây khoảng chừng bốn năm chục con, tổng cộng có đến hơn hai trăm con.
Chỉ có thời gian mấy ngày mà bọn họ đã bắt được nhiều như vậy, đây cũng được coi là một thành quả đáng kể.
Hai con chim sẻ ba điểm, đây là hơn ba trăm điểm, như thế này kiếm được điểm công tác dễ dàng hơn so với việc gia đình bọn hắn đi làm.
Trương Căn Phát vô cùng đắc ý, lại bắt đầu cái luận điệu một con chuột một năm ăn bao nhiêu lương thực của ông ta, ý là đang nói cho Chu Thành Chí biết rằng đây là công lao mà phân đội diệt trừ bốn hại của bọn họ làm được, nhờ vậy mà lúa mì trong thôn mới được mùa, nếu bọn họ cũng muốn có điểm công tác thì phải nhanh chóng hành động.
Phía dưới có rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen ghét, hao cha con Triệu Hỉ Đông vô cùng đắc ý, mẹ hắn cùng với mấy đứa em gái cũng cảm thấy tự hào, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c như thể đây là một vinh dự rất lớn.
Triệu Hỉ Đông nhìn xuống phía bên dưới, muốn tìm xem Chu Minh Dũ có ở đây hay không, có phải đã lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ghen ghét, hơn nữa còn vô cùng hối hận hay không, có phải đang ở dưới đó dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chăm chú vào hắn hay không!
Kết quả hắn ngoảnh cổ tìm nửa ngày cũng không thấy Chu Minh Dũ ở đâu, đang cảm thấy khó hiểu thì bên kia Trương Kim Hoán lại kêu lên: "Người tiếp theo.”
Chu Bồi Cơ dùng võng để bắt chim sẻ, gia đình hắn đều là người có tay nghề, làm một cái võng bắt chim sẻ cũng không phải việc gì khó, thu hoạch so với gia đình nhà họ Triệu còn nhiều hơn, ước chừng có đến hơn bốn trăm con, nhiêu đây là đã bị hắn lấy bớt để biến thành đồ ăn.
Cũng không biết bọn họ chạy đi đâu mà bắt được nhiều chim sẻ đến như vậy!
Nhưng hắn lại không có bao nhiêu kiêu ngạo, ngược lại còn có chút bộ dáng uể oải hơi mất hứng, giống như không tình nguyện đi lên khoe thành quả vậy, tùy tiện lắc lắc một cái sau đó xách đi xuống.
Bên kia Trương Căn Phát hô lên: "Này này, khoan hãy đi, để cho mọi người chiêm ngưỡng rõ ràng một chút. Mọi người nhìn đi, nhìn xem nhà người ta bắt chim sẻ này, đây mới chính là thành quả thắng lợi, một năm là đã có thể tiết kiệm được mấy trăm cân lương thực, nếu như để chúng nó sống sót sau đó con già sinh thêm con non, đến lúc đó sẽ đông nghìn nghịt, vậy thì chúng ta sẽ bị tổn thất cả hàng trăm hàng ngàn cân lương thực rồi. Các đội viên, mọi người không thể chậm chạp! Nhất định phải chiến đấu thật hăng hái lên!”
Ông ta vung tay hô lên, hy vọng phía dưới sẽ xuất hiện cảnh tượng người dân sẽ nhiệt liệt hưởng ứng.
Đám con cháu của ông ta cùng với mấy người ủng hộ đều giơ hai tay lên cao, cuồng nhiệt đáp lại, “Phấn đấu hăng hái!”
Bọn họ một bên hô lên một bên dùng tay ra hiệu cho những người khác, bảo cho bọn họ cũng hô theo, chỉ tiếc trong Đội hai chỉ có ít ỏi mấy người hô lên, mấy gia đình Trần Kiến Thiết kia cũng muốn hô theo nhưng không dám, trừ phi bọn họ có thể đi sang Đội ba Đội bốn, bằng không ánh mắt của mấy người xung quanh đều có thể trừng c.h.ế.t bọn họ.
Đội một cũng có không ít người bắt đầu đi theo làm loạn, muốn gia nhập quân đoàn diệt trừ bốn hại lấy điểm công tác cao.
Trương Căn Phát phất phất tay, ý bảo mọi người đều yên lặng lại, “Diệt trừ bốn hại là cuộc chiến không thể trì hoãn dù chỉ một khắc, nếu không phải mấy con chim sẻ, mấy con chuột kia quá hung hăng ngang ngược thì chúng đã có thể bảo đảm mỗi mẫu đất cho ra sản lượng lên đến con số hàng ngàn, vì sao chúng ta không thể có mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân, còn không phải vì bọn chúng…”
“Chúng nó có thể gặm trong đất, cũng không thể gặm lên đến trời.” Có người châm chọc ông ta.