Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:42:09
Lượt xem: 63
Rõ ràng Chu Minh cắt lúa mì cùng với bọn họ, cho dù buổi tối không ngủ được đi bắt muỗi thì cũng hẳn là không có khả năng bắt được nhiều đến như vậy?
"Tôi còn nói vì sao năm nay lại ít muỗi, hai đứa nhỏ trong nhà dễ bị muỗi chích cũng chưa hề thấy vết chích nào.”
"Còn không phải là vì mấy con muỗi kia đều bị hắn bắt hết rồi hay sao, chúng ta cũng không một ai bị cắn.”
"Phải có bản lĩnh ghê gớm đến nhường nào mới có thể bắt được nhiều như thế này chứ?”
Những người còn lại nhìn thấy dáng vẻ xôn xao của mấy người kia thì cũng đều đi lên xem thử, hết ba lớp này đến ba lớp khác vây quanh cái lu sành, từng đợt từng đợt thay thế nhau vào nhìn xem.
Ai cũng đều trợn mắt há mồm, một câu đều nói không nên lời, một lúc lâu thật lâu sau, "Trời đất quỷ thần ơi, thật sự là… Thần Tiên Sống…”
“E răng không chỉ có một trăm mười ngàn con.”
"Một triệu con chăng?”
“Có cần phải dùng đến cân hay không?
"Làm tốt lắm, Chu Minh Dũ này quả nhiên siêu phàm!”
"Chả trách sao đội trưởng lại bảo chúng ta đi, gia đình nhà chú hai đều không thèm so đo với chúng ta, vậy mà chúng ta lại cho rằng nhà người ta ỷ vào sức lực to lớn ức h.i.ế.p chúng ta, nếu là lấy cái diệt trừ bốn hại này ra để ức h.i.ế.p chúng ta thì chúng ta ngay cả cặn bã cũng không còn.”
Trước kia bọn họ luôn cảm thấy gia đình Chu Minh Dũ dựa vào sức lực to lớn ức h.i.ế.p bọn họ bằng cách làm việc nhiều, hiện tại xem ra là vì người ta tốt tính không thèm so đo với mấy người bọn họ, vậy mà bọn họ còn không hài lòng.
Nếu như lấy muỗi để tranh công kiếm điểm vậy thì xong đời, ước tính toàn bộ điểm công tác của mấy người trong thôn sẽ đều rơi vào tay gia đình nhà họ Chu.
Đám người Chu Minh Quốc cùng Chu Minh Quang nhao nhao lên, nói: "Đếm đi, đếm cho kỹ, đếm xong chúng ta phân chia lương thực. Có phải từ giờ trở đi nhà bọn tôi không cần phải làm gì nữa hay không, cứ ở thế chờ đến cuối năm phân chia lương thực?”
Không một ai đáp lại.
Người nào dám chứ!
Mọi người đều chậm rãi lui về phía sau trở về chỗ ngồi, có người trầm mặc không nói, có người bàn tán xôn xao, cũng có nhiều người đi lên nhìn.
Đàn bà thì tìm Trương Thúy Hoa, đàn ông thì tìm đám người ông Chu cùng Chu Thành Chí.
Ngô Mỹ Anh: "Trời đất quỷ thần, thím hai của tôi ơi, mấy người thật đúng là thần thánh, làm cái gì cũng thành việc lớn, người khác tôi không phục, tôi chỉ phục mỗi thím hai thôi.”
Cô ta quay đầu lại hỏi đám người Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung, Trương Thành Phát, cười lạnh nói: "Tôi hỏi này, mấy người có phục hay không!”
Mấy gia đình kia đều cuối thấp đầu, gật gật như gà mổ thóc, “Phục, phục, phục!”
Đan Điệp Cầm thò qua, ngoài miệng cười trong không cười nói: "Thím à, ruồi muỗi này thím bắt bằng cách nào? Bắt được nhiều như vậy, nếu như bầu trời có sập xuống, hoặc là đổ một trận mưa muỗi thì cũng quét không được nhiều muỗi đến thế.”
Trương Thúy Hoa còn đang khó hiểu nữa là, suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cảm giác như nghẹn đến mức muốn bốc khói, vậy mà cô ta còn đến hỏi mình!
Trương Thúy Hoa hừ hừ, hứ hứ hứ, cười nói: “Nếu như nói cho mấy người biết thì còn gì là chuyện bí mật?”
Bà đứng thẳng sống lưng, cằm ngẩng cao, vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý, đuôi mắt đảo qua mọi người, ánh mắt mang theo ý tứ xem thường. Không phải mấy người muốn đi bắt chim sẻ sao? Không phải mấy người muốn mặc kệ sao? Không phải mấy người cho rằng nhà tôi nhiều lao động, sức lực lại to lớn kiếm được nhiều điểm công tác là ức h.i.ế.p mấy người sao? Được thôi, đến đây, chúng ta so tài diệt trừ bốn hại kiếm điểm công tác!
Mấy người kia vẫn luôn oán giận người ta không cho bọn họ bắt chim sẻ kiếm điểm công tác đều cảm thấy nóng rát trên mặt, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, chỉ hận chính mình vì sao lại bị động kinh, một hai phải nghe theo Triệu Hóa Dân, mày có thể bắt nhiều hơn nhà họ Chu sao?
Có người giơ tay lên "Bốp bốp bốp" tự vả vào miệng mình ba cái, "Này thì phạm phải tội ngu này, phạm phải tội ngu này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-29.html.]
Những người khác thì nhanh chóng xin lỗi đám người Chu Thành Chí cùng ông Chu, tất cả đều tỏ vẻ đã phạm phải tội ngu xuẩn, xin đối phương làm người lớn bỏ qua sai lầm của mấy người nhỏ, đừng chấp nhặt bọn họ, nhất định phải dẫn dắt mọi người cố gắng làm sản xuất, phân chia lương thực.
"Mấy chú à, chúng tôi không dám phạm phải tội ngu xuẩn nữa, về sau mặc kệ là làm cái gì, chúng tôi đều đảm bảo sẽ nghe theo lời sắp xếp của đội trưởng, cũng không dám nhao nhao làm ầm ĩ lên nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, không bao giờ nghe theo lời người khác dụ dỗ, kiên quyết nghe theo lời đội trưởng.”
Chu Thành Chí nói: “Đừng có nghe tôi, phải nghe lời chủ tịch Mao.”
"Phải phải, chúng tôi nghe theo lời chủ tịch Mao, đội trưởng dẫn dắt chúng ta làm sản xuất thật tốt để dâng tặng lễ vật lên chủ tịch Mao!”
Chu Thành Chí lập tức nhìn về phía ông Chu, "Ý ông thế nào?”
Mọi người đều quay đầu sang nhìn Chu Thành Nhân, khẩn trương đến mức hai mắt cũng không dám chớp, sợ ông ấy sẽ nói mặc kệ.
Thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mình, ông Chu cảm thấy mọi chuyện đã ổn, "Bộp bộp” ông gõ tẩu thuốc vào đế giày mình, nhìn Chu Minh Dũ nói: "Cái tên nhóc này, anh đều sắp làm cha rồi, vì sao còn hành động giống như một đứa con nít vậy. Không phải đã nói là bắt ruồi muỗi chỉ để hưởng ứng lời kêu gọi của bộ tư lệnh huyện ủy hay sao, tiêu diệt vi khuẩn không cho cắn mọi người mới chính là mục đích của chúng ta. Gia đình chúng ta sẽ không lấy mấy cái này để tính điểm công tác ức h.i.ế.p người khác, đều là người trong thôn với nhau ai lại làm mấy chuyện không biết xấu hổ như vậy?”
Tuy rằng là đang trách cứ con trai, nhưng giọng điệu của ông lại kiêu hãnh hơn cả việc được tuyên dương mình là chiến sĩ thi đua.
Ai không biết xấu hổ chứ bọn họ lại thấy xấu hổ, đương nhiên là có người không biết xấu hổ, những người không biết xấu hổ kia đều bị mọi người khinh bỉ! Nghe ông nói như vậy, những người khác làm sao không hiểu được, người ta đây là muốn cho qua chuyện, hai bên ngừng chiến, có ý muốn, giảng hòa, cho bậc thang để mượn lừa cưỡi xuống núi!
"Chú Chu thật là rộng lượng!”
"Gia đình nhà thím hai thật là có khả năng!”
"Trong thôn mình tôi chỉ phục mỗi gia đình nhà thím hai”, Ngô Mỹ Anh hô to: "Tôi hỏi này, mấy người còn muốn bỏ gánh giữa đường không chịu thu hoạch lúa mạch để đi bắt chim sẻ nữa không? Muốn bắt mấy thứ vặt vãnh kia để kiếm điểm công tác thì gia đình thím hai của tôi chỉ cần một giây thôi cũng đủ điểm để đè c.h.ế.t mấy người.”
Ông Chu lại nói: “Đương nhiên rồi, mấy hộ gia đình nhà chúng tôi đều có làm nhiệm vụ diệt trừ bốn hại, cho dù không lấy được bao nhiêu điểm công tác thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, dù sao cũng không thể để điểm công tác cực cực khổ khổ kiếm được lại bị khấu trừ mất.”
Mọi người hoảng sợ tới mức nhanh chóng dựng lỗ tai lên tiếp tục nghe.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông Chu nói: “Chúng ta không thể không nghe theo lệnh của đại đội trưởng, ngoại trừ điểm công tác của mấy nhà chúng tôi ra, còn dư lại thì chia đều trong đội.” Ông nhìn về phía Chu Thành Chí, “Đội trưởng, ông đến nói hai câu đi.”
Chu Thành Chí đến nói tiếp, "Mấy người ngoại trừ cả ngày chỉ biết tính toán, tính kế đủ trò ra thì mấy người còn biết cái gì? Mấy người thông minh hơn gia đình Minh Dũ hay là có khả năng hơn nhà người ta? Người ta không thèm chấp nhặt việc mấy người thích diệt trừ bốn hại kiếm điểm nhẹ nhàng mà không chịu chọn việc mệt nhọc để làm, vậy mà mấy người còn cho rằng người ta không bằng mình. Thật là không đủ cho mấy người làm loạn mà, ở nhà nuôi dưỡng ruồi bọ thì năng lực ở đâu ra? Gán cho mấy người cái tội danh đào góc tường của xã hội chủ nghĩa đều không đủ.”
Trương Thành Phát ngẩng đầu lên, gãi gãi đầu một cái, cười hắc hắc nói, “Đội trưởng, tôi không dám nữa, về sau cũng không dám nữa.” Hắn biết đội trưởng chắc chắn sẽ không chụp cải mũ đó cho mình.
Mọi người cười vang một trận.
Chu Thành Chí lại nói: "Nếu thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì Đội hai chúng ta cũng sẽ không trốn tránh, sau khi gieo hạt mùa hè xong thì mọi người lại cùng nhau diệt trừ bốn hại, rót nước bắt chuột, chọt bắt chim sẻ, đập muỗi chụp ruồi gì đó đều được, làm như chậm trễ thì sẽ lạc hậu không bằng?”
“Nghe theo đội trưởng!”
“Biết ngay là đội trưởng đã có sắp xếp từ trước.”
Nguyên một đám người mồm năm miệng mười nhao nhao nói, đều làm lơ ném đám người Trương Căn Phát qua một bên đi, cho dù Trương Căn Phát tức giận đến mức thổi râu trừng mắt cũng đều vô dụng.
Chu Minh Dũ ở bên kia đang nghiền ngẫm ý tứ của ba mình, Đội hai là một đại gia đình, nháo nháo trong ổ nhưng cũng không thể tổn hại đến hòa khí, mục đích là hàn gắn lại lòng người, như vậy mới có thể cùng nhau làm việc thật tốt. Điều này giống như đối với mấy đứa nhỏ trong nhà, mục đích là sửa sai, không phải để chèn ép. Nhưng không cần phải khách sáo đối với Trương Căn Phát cùng mấy người Đội ba Đội bốn, nếu không cho bọn hắn thấy được sự lợi hại thì bọn hắn cũng sẽ không chịu dừng lại, vẫn cứ giống như mấy con ruồi thích bu phân đáng ghét kia.
Những người lớn tuổi đứng ra gắn kết lòng người lại với nhau, mấy người kia vừa áy náy vừa bảo đảm về sau sẽ cố gắng làm việc, cho dù sau này Trương Căn Phát có diễn trò gì đi chăng nữa cũng mặc kệ, tất cả đều lặng lẽ giải tán, ngày mai còn phải thu hoạch lúa mạch.
Bọn họ vừa đi, mấy người Chu Thành Chí cũng không ở lại nữa, ngày mai còn phải dậy sớm cho nên cũng cùng nhau rời đi.
Đội hai đi rồi, Đội một đương nhiên cũng không còn hứng thú, lục tục rút lui.