Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:41:40
Lượt xem: 75

Mỗi mẫu sản lượng cũng chỉ có trên dưới một trăm cân, một hai cứ phải là chuột và chim sẻ ăn sạch hơn hai ngàn tám trăm cân kia, thật hết sức buồn cười.

“Ai! Là ai!”

Trương Căn Phát lập tức nổi giận, vốn ông ta muốn g.i.ế.c sạch uy phong của Đội hai, muốn tìm người để xuống tay mà tìm không thấy, lúc này nghe thấy có người trắng trợn châm chọc ông ta một cách táo bạo như vậy, đương nhiên ông ta sẽ không chịu bỏ qua.

Trương Kim Hoán lập tức vọt tới bên cạnh đám người, tức giận nói: "Là ai, con mẹ nó mau bước ra đây, mày chỉ biết ở đấy đánh rắm thôi à?”

Người nói là chồng của Ngô Mỹ Anh, tuy rằng ông ta biết ăn nói nhưng lá gan lại không lớn, nghe thấy Trương Kim Nhạc rít gào như vậy, ông lập tức rụt cổ không dám lên tiếng.

Trương Kim Hoán lại không chịu bỏ qua, nhất định phải tìm người tới để g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Trương Kim Nhạc cũng chống một cây gậy đi đến khoa tay múa chân, chỉ chỉ người này, chỉ chỉ người kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Thành Chí bên kia nhìn không vừa mắt, hô lên: “Đừng có làm mất mặt, mau đi khoe thành quả thắng lợi đi.”

Ông vừa mở miệng cho Trương Căn Phát mặt mũi, ông ta lập tức nghiêm túc nói: “Đây là nể mặt đội trưởng Đội hai đấy, mấy người đừng tưởng rằng hiện tại có thể lơ là sao lãng, nhất định phải cẩn thận mấy người giàu có làm phản phá hư diễn biến hòa bình, đề phòng bọn họ phản công ngược lại! Kiên quyết không thể thả lỏng, nếu ai dám chống lại diệt trừ bốn hại, chính là chống lại chủ tịch Mao, chống lại Đảng, lập tức phải lôi hắn ra cùng nhau đánh đổ, làm cho mẹ hắn đều nhận không ra!”

Chu Thành Chí lập tức hô lên: "Chủ tịch Mao muôn năm! Đả đảo chim sẻ, chuột, ruồi, muỗi, đả đảo phần tử phản đối diệt trừ bốn hại!”

Những người khác lập tức cao giọng hô theo, tiếng vang rung trời.

Sắc mặt Trương Căn Phát thay đổi, liên tục cười lạnh nhưng cũng không nói thêm được gì nữa, vẫy vẫy tay bảo mọi người tiếp tục khoe thành quả lao động.

Tiếp theo sau đó còn có người bắt chuột, không có khả năng đem theo nhiều chuột lên như vậy, cho nên bọn họ đếm số đuôi, chỉ đếm đuôi thôi nhưng nhìn thấy cũng đã đủ rợn cả người.

Khoe ruồi muỗi cũng có, nhưng số lượng không nhiều, cho dù bọn họ dùng phương pháp nuôi nuôi ghê tởm kia nhưng cũng bắt không được bao nhiêu, huống chi trời nắng như vậy cũng không để bảo quản ruồi muỗi, cho nên mọi người cũng không thích bắt, chủ yếu là bắt chim sẻ.

Cũng có hơn hai mươi hộ gia đình đi lên báo cáo, Đội ba Đội bốn là nhiều người nhất, Đội một cũng có người khoe ra, chỉ có Đội hai là không có ai.

Mặc kệ là Trần Kiến Thiết hay là Chu Cổ Trung, Trương Thành Phát, chỉ cần còn muốn sinh hoạt ở Đội hai thì lúc này bọn họ cũng không dám đưa cái đầu rắn ra trước.

Trừ phi người đó không sợ bị tả tơi trước.

“Minh Dũ đâu, vì sao vẫn còn chưa đến?” Chu Minh Quang quay đầu lại hỏi.

Ông Chu đang gõ gõ tẩu thuốc của mình, vẻ mặt bình thản, không hề có chút nôn nóng và lo lắng nào.

Trương Căn Phát thấy Đội hai không có một ai đi lên, lập tức làm bộ dáng không vui nói, "Tôi nói này, vì sao Đội hai lại không tích cực đến như thế, vẫn luôn là đội sản xuất tiên tiến, vì sao diệt trừ bốn hại lại có thể lạc hậu như vậy? Đội trưởng Chu?”

Chu Thành Chí xùy một tiếng, “Chờ bọn tôi thu hoạch xong lúa mạch, ông muốn bao nhiêu thì bắt cho ông bấy nhiêu.”

Trương Căn Phát: "Vì sao lại là bắt cho tôi? Là bắt cho toàn thể dân chúng, cho toàn Đảng! Là…”

Đúng lúc này, giọng nói của Chu Minh Dũ truyền đến, "Đến rồi, đến rồi!”

Cách đó không xa, Chu Minh Dũ nói với Mạc Như: "Vợ à, em đừng đi lung tung, cứ ở bên cạnh xem náo nhiệt là được.” Anh tìm vị trí cho Mạc Như ngồi.

Trần Tú Phương ở bên kia thấy thế, bảo Mạc Như qua đó ngồi.

Mạc Như nhận ra chị ta là người chị dâu đã cho mình táo đỏ thì cười cười, nhưng lại không đi qua đó, chỉ đứng ở một nơi cách xa một chút.

Trần Tú Phương cũng không gọi nữa, dù sao thì mình cũng thuộc hộ gia đình thứ tư, những gia đình khác đều ghét bỏ.

Hai tay Chu Minh Dũ bưng cái lu đựng nước nhưng vẫn bước đi nhẹ nhàng như cũ, mấy người Trương Kim Nhạc lập tức ồn ào bắt đầu cười nhạo anh.

Chu Minh Dũ không thèm để ý đến sự khiêu khích của hắn, tiến lên phía trước đặt cải lu xuống trước mặt Trương Căn Phát, "Gia đình của chúng tôi có mười ba người, nhiệm vụ một người chín mươi điểm, tổng cộng là…”

Bên kia, thư ký của Trương Căn Phát vẫn còn đang kê bàn tính, Chu Minh Dũ liền nói: "Một ngàn một trăm chín mươi điểm đúng không, mười con muỗi được một điểm, mười con ruồi cũng một điểm, gia đình chúng tôi giao mười một ngàn chín trăm con là đủ số. Đến đây, mấy người đến đếm một chút đi…”

Mấy người Trương Căn Phát ở bên kia thấy anh bưng cái lu đựng nước đến thì đều phát ra tiếng cười nhạo, "Tao nói này Chu Minh Dũ, mày đang khoe khoang sức lực của mình đấy à! Mày bưng cái lu sành này đến đây làm gì, có bản lĩnh thì mày chứa đầy nước rồi sau đó… sau đó… Aaa——”

Những lời phía sau không cách nào phát ra được nữa, nguyên một đám giống như bị người ta bóp cổ họng, không phát ra được động tĩnh, hai tròng mắt đều trợn tròn, tập trung nhìn chằm chằm vào cái lu sành kia.

Tiếng hít khí lạnh hết đợt này đến đợt khác nối tiếp nhau!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-28.html.]

Người phía dưới đều hét lên: “Cái gì vậy, cái gì vậy, cầm cái gì đến vậy?”

"Không phải Minh Dũ luôn đi cắt lúa mì sao? Diệt trừ bốn hại từ khi nào?”

Khóe miệng Chu Minh Dũ nhếch lên, cười như không cười nói: "Đếm cho thật kỹ nha, đừng có đưa cho chúng tôi con số lậu, tôi mang đến đây đều là đầy đủ đầu cánh chân, nếu như lúc đếm mà bị mất thì cũng đừng trách tôi.”

Mấy người Trương Căn Phát đưa đầu thăm dò, nhìn chằm chằm một lu sành toàn ruồi muỗi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cái này… cái này… rốt cuộc có bao nhiêu?

Trương Kim Nhạc hô lên: “Bên trong có phải là đất hay không?”

Chu Minh Dũ cười lạnh, trừng mắt nhìn hắn, "Mày cho rằng ai cũng sẽ giở trò giống như mày à?”

Tuy rằng Trương Kim Nhạc ngang ngược ở trong thôn như vậy, nhưng hắn chỉ sợ duy nhất một người là Chu Minh Dũ, thấy anh trừng mắt nhìn mình, hắn lập tức nhớ tới chuyện mình mắng anh cho nên thiếu chút nữa bị anh đá gãy chân.

Tên lỗ mãng này không thích giở mấy trò bịp bợm, nhưng một lời không hợp liền dùng bạo lực.

Hai cha con Trương Kim Hoán quay mặt nhìn nhau, bọn họ vốn nghĩ bắt ruồi muỗi cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì buổi tối treo đèn, phía dưới để cái lu chứa đầy nước, mấy con muỗi kia sẽ tự động chui vào, nhiều nhất cũng không vượt quá hai ba trăm con.

Hiện tại vừa thấy… quả thật… một câu cũng nói không nên lời.

Chu Minh Dũ làm vẻ mặt khó hiểu, nói: “Đại đội trưởng, không phải muốn khoe thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại thắng lợi sao? Gia đình của chúng tôi cũng khoe, vì sao ông không cho điểm? Phải ghi lại điểm công tác cho chúng tôi thật đàng hoàng đấy.”

Triệu Hỉ Đông đứng ở một bên nhìn Chu Minh Dũ, sắc mặt thật sự rất khó coi, khổ sở nói không nên lời.

Hắn vốn cho rằng sức mình làm việc không thể vượt qua đám người Chu Minh Dũ, nhưng từ trước đến nay luôn tự xưng rằng mình khác với loại người lỗ mãng chỉ có sức lực không có đầu óc như Chu Minh Dũ! Mọi việc hắn làm đều dựa vào vận động trí não, dù Chu Minh Dũ không giúp hắn làm việc nhưng hắn vẫn phải ăn cơm, cho nên hắn liền gia nhập vào đội của Trương Kim Nhạc. Cùng đi theo đám người Trương Kim Nhạc diệt trừ bốn hại, hắn bày mưu tính kế phát huy tác dụng không nhỏ, nhờ vậy mới có thể bắt được nhiều chim sẻ như thế.

Hắn cảm thấy mình là một người thông minh, việc diệt trừ bốn hại này cần phải động não, Chu Minh Dũ cho dù cưỡi ngựa cũng sẽ đuổi không kịp mình.

Nhưng vì sao hắn lại có một lu ruồi muỗi như vậy!

Ở đâu ra?

Chu Minh Dũ giấu mình bao nhiêu bí mật?

Bọn họ ăn đậu côve chân thỏ hầm thịt thỏ cũng không chia sẻ cho mình, hiện tại diệt trừ bốn hại cũng không thèm chia sẻ với mình!

Lúc trước mình còn có lòng tốt muốn dẫn hắn cùng đi, thật là ngu ngốc, nói không chừng bọn hắn còn đang chê cười mình nữa là. Trách sao lúc ấy mình tìm hắn để rủ cùng nhau đi, hắn lại cự tuyệt một cách quyết đoán, nói cái gì mà không thích hợp làm việc cùng nhau.

Thì ra là có chiêu trò chống lưng, sợ mình sẽ chiếm lợi lộc từ hắn cho nên không chịu đi cùng mình!

Thì ra là như vậy.

Triệu Hỉ Đông đứng dưới ánh đèn, nhìn chằm chằm vào Chu Minh Dũ, ánh mắt âm trầm.

Hắn nói: "Anh đại, anh… anh thật là nhiều dã tâm, tôi tìm anh để cùng nhau diệt trừ bốn hại anh lại không chịu, thì ra anh đã có cách còn tốt hơn.”

Chu Minh Dũ nghe thấy giọng điệu có thể nói là đau lòng muốn c.h.ế.t của hắn, không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, có tật xấu à, anh không phủ nhận, gật gật đầu, sắc mặt Triệu Hỉ Đông càng trở nên khó coi, có thể nói là vẻ mặt oán hận.

Phía dưới, người của Đội một Đội hai đã nhịn không được lập tức chạy tới xem: "Bao nhiêu vậy, đếm không hết thì để chúng tôi hỗ trợ đếm, không biết chữ chẳng lẽ còn không biết đếm luôn sao?”

Nguyên một đám bật cười, “Ha ha, ha ha ha, đúng vậy…”

Lúc đầu mấy người kia chạy tới liền há hốc miệng nói không nên lời, bọn họ đều cho rằng nhiều nhất cũng chỉ có một lớp ruồi muỗi trôi nổi phía trên mặt nước.

Suy nghĩ một ngàn loại khả năng, nhưng lại không nghĩ tới thật sự có nhiều đến như vậy!

Chu Minh Dũ nhà người ta rất thật thà, không hề trộn lẫn một chút nước nào, bưng nguyên một cái lu sành đó tới là bởi vì thật sự có một lu thành quả thắng lợi, hoàn toàn không phải đùa cho vui.

Một đám người chạy tới vây xem, lập tức cả đám giống như bị dính "chú định thân" đứng nguyên tại chỗ.

Ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Loading...