Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:54
Lượt xem: 46
“Hàn sứ, làm phiền xốc quần áo của người c.h.ế.t lên.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Khiếu Phong làm theo lời nàng.
Cổ áo bị vén lên lộ ra vai lưng xanh trắng, Tiết Quan Hà không khỏi hô lên.
“Nhiều đốm đỏ quá!”
Dưới da người c.h.ế.t xuất hiện vô số chấm đỏ, có lẽ là do độc tố khiến mạch m.á.u trong cơ thể vỡ ra, tạo thành chấm đỏ.
Có thể tưởng tượng, trước khi c.h.ế.t người này đã đau khổ như thế nào.
“Triệu trứng của năm người còn lại có như thế này không?” Nàng hỏi.
“Có.” Hàn Khiếu Phong gật đầu, rồi lại nhíu mày nói: “Nhưng kỳ lạ là, trước khi c.h.ế.t bọn họ đau khổ vật vã, thậm chí còn cố giãy giụa bò ra ngoài, nhưng hàng xóm xung quanh lại không có người nghe thấy tiếng kêu cứu.”
Lục Kiến Vi giải thích: “Mạch m.á.u và nội tạng vỡ nát, dây thanh quản cũng sẽ bị ảnh hưởng, hắn căn bản không thể phát ra âm thanh, hai canh giờ mới bò được từ giường đến ngạch cửa, chứng tỏ khi độc phát tác nạn nhân đã mất hết sức lực.”
“Như vậy phải tuyệt vọng đến nhường nào chứ.” Tiết Quan Hà chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Lục Kiến Vi đứng dậy hỏi: “Sáu người c.h.ế.t có điểm gì giống nhau?”
“Bẩm Lục chưởng quầy, người c.h.ế.t bao gồm nhân viên thu chi của tiệm vải, đầu bếp tửu lầu, con rể của phủ viên ngoại, còn có một tú tài.” Phùng Viêm chỉ t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất: “Người này là thợ mộc, có mở một cửa hàng mộc trong thành.”
Bất kể là tướng mạo ngoại hình hay thân phận bối cảnh, sáu người c.h.ế.t rõ ràng không có đặc điểm chung.
Lục Kiến Vi không chuyên tra án, người trong nghề như Huyền Kính Tư còn không tra ra được, nàng cũng không thể nào ngay lập tức hiểu ra động cơ của hung thủ.
Nhưng lại có một số manh mối về nguồn gốc của chất độc.
Nàng đứng dậy, quét mắt về phía một mảnh màu đỏ trong phòng ngủ, dường như còn ngửi được mọt mùi hương nhàn nhạt.
Ban nãy trong phòng có mùi m.á.u tanh nên đã che giấu mùi hương hoa.
Nàng bước vào phòng, trên chiếc tủ thấp đầu giường bày một bình hoa, trong bình cắm một bông hoa màu đỏ đậm có phần bắt mắt.
Cánh hoa to và rộng, duyên dáng lộng lẫy, nhị hoa có màu vàng càng làm nổi bật sự sặc sỡ của cánh hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-174.html.]
Ngoài ra trong phòng còn có gương đồng tinh xảo và hộp đựng đồ trang điểm.
Lục Kiến Vi hỏi: “Người này có thê thất?”
Hàn Khiếu Phong nhìn về phía Phùng Viêm, Phùng Viêm lập tức nói: “Sau khi điều tra, người c.h.ế.t đúng là đã có thê thất, nhưng nơi này không phải nơi ở của hắn ta và thê tử, mà là… mà là của ngoại thất.”
“Ngoại thất?” Hàn Khiếu Phong giật mình: “Đi tra xem những người c.h.ế.t còn lại có ngoại thất hay không?”
Sáu vụ án, chỉ có người này là c.h.ế.t trong nhà ngoại thất, cho nên lúc trước hắn không nghĩ tới phương diện này.
“Vâng!” Phùng Viêm nhanh chóng tuân lệnh đi trả hỏi bộ khoái.
Lục Kiến Vi nói: “Ngoại thất ở đâu?”
Người là do bộ khoái nha môn phát hiện trước, bộ đầu Vương Chí tiến lên một bước hồi bẩm.
“Hàng xóm tới nha môn báo án, khi chúng ta tới trong phòng không có người khác, chắc là đã chạy trốn.”
“Nếu lúc hắn phát độc ngoại thất ở bên cạnh, tại sao lại không kêu cứu?” Lục Kiến Vi hỏi.
Vương Chí nghẹn lại, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Hàn Khiếu Phong: “Đi tra.”
“Vâng!”
Lục Kiến Vi tới gần bình hoa, nhìn chằm chằm những cánh hoa diễm lệ một lúc, đang định tới gần nhìn kỹ thì bên cạnh truyền đến giọng nói rầu rĩ của Chu Kiều.
“Ta đã thử qua, hoa không có độc.”
Lục Kiến Vi quay đầu: “Vậy sao?”
“Ta đã kiểm tra, thật sự không có độc!” Chu Kiều nóng lòng chứng minh chính mình: “Nếu ngươi không tin có thể tự kiểm tra lại lần nữa!”
Lục Kiến Vi khẽ chạm vào cánh hoa, xúc cảm mềm mại mà tinh tế.
“Tây Vực có một loại hoa, màu sắc rực rỡ như ánh ban mai, thời gian ra hoa cực ngắn, nhưng nếu ngâm trong một loại nước đặc biệt, hoa sẽ không bị thối, cho dù là trong mùa đông, nó vẫn sẽ nở hoa như trước.”
Chu Kiều nhíu mày: “Ngươi lại đang bịa đặt gì nữa?”