Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:40
Lượt xem: 66
Cổ trùng không có trí não, làm sao có thể biết rõ chủ thể phản bội?
Là mệnh lệnh.
Trong quá trình cổ trùng được nuôi dưỡng, người dưỡng cổ đã đem những từ khóa quan trọng khắc sâu vào bản năng cổ trùng, chỉ cần từ này được thốt ra, chúng nó sẽ sinh ra phản ứng kích ứng.
Trước khi c.h.ế.t sát thủ đã nói hai chữ “Ta là”, cổ trùng lập tức thức tỉnh, sau đó sát thủ c.h.ế.t vì vỡ tim.
Từ khóa quan trọng chắc hẳn chính là “Ta là”.
Những tử sĩ bình thường sẽ không nói ra thân phận của mình, căn bản không có cơ hội sử dụng “Ta là”, trừ khi bị người ta tra khảo.
Lục Kiến Vi sâu sắc cảm nhận được bản thân đã xem thường chốn giang hồ.
Nàng tự nhốt bản thân trong phòng, tiếp tục học tập cổ thuật.
Ít nhất sau này có lỡ gặp phải sát thủ như hắn thì nàng có thể giải trừ được khôi lỗi cổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong Kim Trạch hoa viện, Tiết Quan Hà đang ngồi quanh bàn đá cùng A Nại, cả hai liến thoắng nói không ngừng, kể lại chuyện ở Đông Lưu Thành.
A Nại hừ nói: “Tối qua hỏi ngươi ngươi không nói, thấy ta đưa tiền cho Lục chưởng quầy mới nói, đúng là trong mắt chỉ có tiền.”
“Cũng đâu phải chưởng quầy đòi tiền, là chính công tử nhà ngươi nói trả một ngàn lượng mua tin tức được chưa?” Tiết Quan Hà không hề khách sáo nói lẫy: “Công tử nhà ngươi có thành ý như vậy, chưởng quầy tốt bụng, tất nhiên sẽ không từ chối.”
“Ta nói ngươi đó!”
“Tối qua nếu ta nói trước cho ngươi, các ngươi quỵt luôn thì sao?”
“Công tử nhà ta tại sao phải quỵt? Ngươi đừng có mà ăn bậy nói bạ!”
“Chỉ đùa chút ấy mà, ta không thích nói cho ngươi đó, tối hôm qua chắc chắn ngươi tò mò ruột gan cồn cào luôn chứ gì?”
A Nại nhảy dựng lên đánh hắn: “Được lắm! Ngươi cố ý hại ta!”
“Ngươi quả nhiên mất ngủ!” Tiết Quan Hà đắc ý cười to, vui vẻ nghênh chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-252.html.]
Hai người ngươi một đánh ta một đá, sau khi náo loạn được một lúc, cả hai mệt lã ngã xuống trên cỏ.
“Lần trước ở khách điểm không dám đánh, lần này được thỏa mãn rồi.” A Nại gối đầu, híp mắt nhìn lên trời xanh.
Tiết Quan Hà nhíu mày: “Ta có một vấn đề nghĩ không ra.”
“Cái gì?”
“Nếu sát thủ bị hạ cổ trùng, tại sao lại còn phải giấu túi độc trong kẽ răng?”
A Nại cười nhạo: “Ngươi có bị ngu không?”
“Ngươi mới ngu ấy!”
“Túi độc là để cho sát thủ tự sát, tránh cho bị tra khảo, không ai cảm thấy hứng thú với người chết, nên tất nhiên sẽ không phát hiện sự tồn tại của cổ trùng.”
“Cho nên?”
A Nại bứt một cọng cỏ nhét vào miệng, rung đùi nói: “Tử sĩ dùng kiếm tầm thường không có gì đặc biệt, ai mà tra ra được bọn họ là ai? Đây là hàng phòng tuyết thứ nhất.”
“Nếu như thế, sao lại còn phải hạ cổ trùng để lại manh mối.”
A Nại thở dài: “Nói ngươi ngốc ngươi không chịu. Ngươi quên mất Lục chưởng quầy kích phát cổ trùng như nào sao? Kẻ chủ mưu sở dĩ làm vậy là để dè chừng cao nhân có thủ đoạn không tầm thường như Lục chưởng quầy.”
“Người có thể làm được như Lục chưởng quầy chắc chắn không nhiều.” Tiết Quan Hà không phục.
A Nại: “Vậy mới nói tâm tư của thế lực sau lưng kín đáo, dùng cổ trùng xem như hàng phòng tuyến thứ hai, dù cho cổ trùng có bại lộ thì trong thời gian ngắn cũng không thể điều tra ra được manh mối hữu dụng.”
Kỹ xảo quỷ quyệt đến cỡ này, người có thể nhìn ra cũng không nhiều.
Tiết Quan Hà nhíu mày: “Kỹ lưỡng như vậy, bọn chúng là có chuẩn bị từ trước sao? Tại sao bọn chúng lại muốn huyết tẩy Chu gia? Chúng ta g.i.ế.c sát thủ, những kẻ kia liệu có nhắm vào chúng ta hay không?”
“Đương nhiên là sẽ nhắm vào, nhưng chắc sẽ không động thủ.” A Nại suy đoán.
“Tại sao?”
“Bọn chúng vốn ở trong tối, nếu thật sự muốn tìm các ngươi, không phải sẽ phải ra ngoài sáng hay sao? Trừ phi Lục chưởng quầy có thể tra ra lai lịch của cổ trùng.”
“Vậy đã đủ sợ muốn c.h.ế.t rồi.” Tiết Quan Hà xoa xoa cánh tay, đứng lên nói: “Đã không còn sớm nữa, ta đi nấu cơm đây.”