Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:42
Lượt xem: 54
“Ta cũng đi.”
Trong phòng, Lục Kiến Vi đặt sách xuống, chợt cảm thấy thất bại.
Thực Huyết Trùng khá phổ biến trong các loài cổ trùng, cấp bậc không cao không thấp, muốn tìm được lai lịch của cổ trùng này không khác gì mò kim đáy biển.
“Chưởng quầy, ăn cơm thôi.” Tiết Quan Hà kêu ngoài cửa phòng.
Lục Kiến Vi đến sảnh chính, Ôn Trứ Chi cũng đang ở đây, nàng không để ý đến hắn, ngồi xuống ăn cơm.
Hương vị của đồ ăn rất ngon, nhưng vì nàng đã xem quá nhiều sách cổ trùng cho nên trong đầu hiện tại chỉ toàn là hình ảnh cổ trùng xấu xí kỳ dị, thật sự có chút ăn không vô.
“Lục chưởng quầy, nếm thử cái này đi.” Ôn Trứ Chi duỗi tay, đẩy đĩa thức ăn về phía Lục Kiến Vi.
Bấy giờ Lục Kiến Vi mới phát hiện, bên tay trái hắn có đặt một khay đồ ăn, nhìn thì có vẻ như là một loại điểm tâm, được trình bày đẹp mắt, một miếng chỉ lớn cỡ hai ba viên xúc xắc, dường như có mùi chua nhè nhẹ.
Nàng không đụng vào nó, chỉ dùng ánh mắt dò xét.
“Nghe nói bữa sáng ngươi không có khẩu vị, món điểm tâm này dùng để khai vị, không ngại thì thử xem.”
Ôn Trứ Chi nói xong không khuyên nữa, rũ mắt bưng dược thiện lên, như thể chỉ thuận miệng nói bâng quơ mà thôi.
Lục Kiến Vi gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức bao phủ đầu lưỡi nàng, cảm giác ghê tởm do sách cổ trùng mang đến dần tan biến, chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt của trái cây.
Điểm tâm có nho khô, khi cắn vào thịt quả chua chua, mềm dẻo, kết hợp với hương vị của bánh táo, quả thực đã tạo nên một hương vị mới.
Nàng có qua có lại, nói: “Ta đã tra ra chủng loại cổ trùng, nhưng không rõ xuất xứ.”
Ôn Trứ Chi khựng lại một chút, ngước mắt lên cười nói: “Là loại nào?”
“Thực Huyết Trùng, một loại khôi lỗi cổ khá phổ biến.” Lục Kiến Vi lại gắp thêm một miếng điểm tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-253.html.]
Ôn Trứ Chi: “Hình như ta từng nghe qua.”
“Công tử.” A Nại cả kinh nói: “Lúc trước chúng ta đến Tây Nam xin thuốc, quả thực có nghe dân bản xứ nói qua, hay là hung thủ g.i.ế.c hại Chu gia đến từ Tây Nam?”
“Tây Nam đúng là thịnh hành cổ thuật.” Ôn Trứ Chi nói chậm lại: “Nhưng có thể cùng lúc điều động nhiều võ sư cao thủ trong môn phái, đúng là hiếm thấy.”
A Điều cũng nói: “Tây Nam phổ biến thao túng cổ trùng độc trùng, không mấy người dùng kiếm.”
“Vậy thì đúng là khó tìm.” Tiết Quan Hà rầu rĩ lùa cơm: “Thực sự không thể hiểu nổi, tại sao phải g.i.ế.c nhiều người như vậy làm gì?”
La Liên Hoàn oán giận nói: “Bọn chúng g.i.ế.c ba vị sư huynh của ta, chờ khi ta tra ra được là ai, nhất định phải cho bọn chúng đẹp mặt!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“La cô nương, thư đã được gửi về quý phong, ta nghĩ ắt hẳn ít ngày nữa quý phong sẽ phái người đến Song Khê Thành.” Triệu Giang thuận thế chen vào một câu.
Giọng La Liên Hoàn có chút nghèn nghẹn: “Đa tạ.”
Đang ở nơi tha hương, xung quanh đều là người không quen biết, sư huynh người thì c.h.ế.t thảm, người thì trọng thương, những ngày qua áp lực của nàng rất lớn.
Vẻ ương ngạnh đỏng đảnh ngày nào đã bị che đi.
Trong lòng Lục Kiến Vi có chuyện nghi ngờ, bất tri bất giác ăn hết một đĩa điểm tâm, đến khi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện đĩa chỉ còn lại chút vụn bánh.
Nàng vô cùng xấu hổ, giả vờ như không để tâm, bắt đầu gắp đồ ăn tiếp.
“Lục, Lục chưởng quầy, sư huynh ta vẫn còn chưa tỉnh, hắn…” La Liên Hoàn trông ngóng nhìn về phía Lục Kiến Vi.
Nàng không biết tại sao mọi người lại gọi Lục Kiến Vi là “chưởng quầy”, cũng không có hứng đi tìm hiểu, chỉ biết mặc kệ gọi theo bọn họ.
Vẻ mặt Lục Kiến Vi bình tĩnh đáp: “Ngoại thương của hắn đã không còn trở ngại, nhưng nội thương có hơi khó trị.”
“Khó trị?” La Liên Hoàn thẳng lưng dậy, túm chặt lấy vạt áo.
“Nội lực của hắn là cấp bốn, người đánh hắn bị thương lại là cấp năm, dẫn tới kinh mạch bị hao tổn, cần có người giúp hắn khai thông.”