Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 269
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:52:05
Lượt xem: 49
Thất sư đệ hoàn toàn từ bỏ.
Nếu như trong minh phản ứng nhanh, có lẽ hắn có thể bớt được hai ngày ở trong chuồng ngựa.
Trong phòng trên lầu ba, nội tâm Lục Kiến Vi tràn đầy hoang mang.
"Tiểu Khách, Võ Lâm Minh cầm kịch bản pháo hôi úng nước sao?"
Tiểu Khách: "Lúc trước ngươi còn khen kế sách hãm hại ngươi của bọn họ rất tuyệt vời mà."
"Đó là lúc trước." Lục Kiến Vi lắc đầu: "Nghe bọn họ nói chuyện giống như là đang nghe mấy tên đần mở họp."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong." Tiểu Khách nói: "Ngươi phải đứng trên lập trường của bọn chúng để suy nghĩ vấn đề. Địa vị của Võ Lâm Minh ở trên giang hồ là bất khả xâm phạm, vô số người lấy làm tự hào vì là đệ tử của Võ Lâm Minh, bọn chúng hưởng thụ những lời khen nịnh nọt của người khác, hầu hết đệ tử trong minh đều được nuôi dưỡng thành tính tình ngạo mạn khinh rẻ người khác. Cho dù là võ đồ cấp ba trong minh cũng có thể thách thức trang chủ của Bạch Hạc sơn trang."
Lục Kiến Vi hiểu rõ, bối cảnh là nhất, võ lực theo sau.
Đương nhiên, bối cảnh cũng phải dựa trên võ lực mạnh mẽ.
Võ Lâm Minh có lịch sử lâu đời, phồn vinh hưng thịnh, trong minh có rất nhiều cao thủ, chẳng hạn như sáu người Du Tiệm Thanh này, đặt trong một gia tộc môn phái bình thường có lẽ đã là trưởng lão, tông chủ, nhưng ở trong minh cũng chỉ là đệ tử.
Có thể thấy được Võ Lâm Minh khổng lồ như thế nào.
Một người bình thường vô ý đắc tội đệ tử của Võ Lâm Minh, thứ chờ đợi hắn có thể chính là vạn kiếp bất phục.
Mấy tên tù binh này nói không sai, xác thật không có ai dám đắc tội Võ Lâm Minh.
Lục Kiến Vi thở dài.
"Ngươi đừng lo lắng." Tiểu Khách an ủi nàng: "Võ Lâm Minh cũng không phải toàn là hạng người này, hơn nữa trong minh tranh đấu kịch liệt, Du Tiệm Thanh muốn hại ngươi, nói không chừng sẽ có người làm ngược lại."
"Ta không có lo lắng."
"Vậy ngươi than thở cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-269.html.]
Lục Kiến Vi rối rắm nói: "Chỉ là nghĩ đến một việc khá khó làm."
"Cái gì?"
"Ngươi nói xem mỗi người bọn họ bán được bao nhiêu tiền? Nếu như bán đắt thì cảm thấy bọn họ không đáng giá, thật sự có chút xúc phạm tiền bạc; nếu như bán rẻ thì lại xúc phạm nguyên tắc kiếm tiền của ta. Đúng là khó nghĩ."
"…"
"Bọn họ là đệ tử quý giá của Võ Lâm Minh, nhất định phải đáng giá hơn người của Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo đúng chứ?"
Tiểu Khách: "Hắc Hậu và Hắc Trọng ngươi bán mỗi người hơn hai vạn."
"Vậy năm vạn một người đi." Lục Kiến Vi quả quyết ra quyết định: "Bán giá thấp nói không chừng Võ Lâm Minh còn tưởng rằng ta xem thường bọn họ, bán giá cao, sợ là bọn họ không muốn làm cuộc làm ăn này."
"Chẳng cần làm gì cũng kiếm được ba mươi vạn, tuyệt vời."
Lục Kiến Vi: "Chẳng cần làm gì chỗ nào? Tiền mà ta dùng đạo cụ không phải là vốn liếng sao?"
Hai tên cấp sáu, ba tên cấp năm, tiêu tốn của nàng hai vạn lượng bạc!
Về sau phải ngăn chặn bọn chúng ra tay trước, đỡ phải lãng phí tiền vào đạo cụ phòng ngự.
Cũng may nhà giàu số một họ Ôn đóng góp hai mươi vạn lượng, hiện tại số dư tài khoản của khách điếm là hai mươi bốn vạn lượng.
Nàng có chút mong chờ Võ Lâm Minh lại phái người tới, khách điếm này rất lớn, nàng không chê người nhiều đâu.
Võ Lâm Minh nhiều tiền hào phóng, có lẽ sẽ cảm thấy năm vạn một người là bôi nhọ đệ tử trong minh, biết đâu sẽ trả thêm nhiều tiền chuộc hơn nữa thì sao.
Mặt trời nghiêng về tây, ánh chiều tà buông xuống đình viện.
Buổi tối phải ăn một cơm đoàn viên, mọi người cũng không hề nhàn rỗi.
Trương bá sắp xếp sau đó lau dọn bàn ghế; Yến Phi Tàng cần mẫn chẻ củi; Tiết Quan Hà bận rộn trong bếp, A Nại thỉnh thoảng lẩm bẩm sau lưng hắn vài câu, hai người lại cãi nhau không dứt vì chuyện nhỏ như nên cho bao nhiêu nước tương vào món ăn.
A Điều ngồi trên ghế nghiên cứu dược Tầm Thường Khách.