Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:08
Lượt xem: 42
Người bày trận: “…”
Một ngụm m.á.u đè ở ngực, nghẹn đến phát đau.
“Làm phiền Ôn công tử giải trận.” Lục Kiến Vi đầu tiên là cảm tạ, sau đó hỏi: "Thân thể ngươi thế nào rồi?”
Ôn Trứ Chi chậm rãi nói: “Thiếu chút nữa là mắc mưu, may mà tỉnh lại kịp thời.”
“Trong cơ thể công tử có độc, thuốc mê bình thường không mê hoặc được công tử, chỉ là thiếu chút nữa bị thôi miên.” A Nại giải thích.
Lục Kiến Vi gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Nàng nhìn về phía mười người đang nằm ở trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng, ánh nến chiếu rọi trong mắt nàng như có ngọn lửa đang nhảy múa.
“Ta rất ghét bị người khác làm phiền lúc nửa đêm.”
Lưng của mười người đột nhiên cứng đờ.
Nữ ma đầu này muốn làm gì?
“Thuốc giải của Tầm Thường Khách lấy từ đâu?” Lục Kiến Vi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ tay vịn: "Thiên Lí Lâu? Hắc Phong Bảo? Hay là những tán khách giang hồ khác từng mua thuốc giải?”
Lúc trước ở khách điếm của Vọng Nguyệt Thành, nàng từng bán không ít thuốc giải, có lẽ thế lực nào đó không cho người nhà uống mà để lại dự phòng.
Không ai trả lời, nhưng từ vẻ mặtt của bọn họ có thể thấy được, nàng đã đoán đúng.
Thế lực của Võ Lâm Minh quả nhiên bất phàm, việc ở Phong Châu trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn có thể tìm được sáu viên thuốc giải.
Lục Kiến Vi lười đi tìm hiểu nguồn gốc cụ thể của thuốc giải, tiếp tục hỏi: “Các ngươi đều không phải là người của Võ Lâm Minh, vì sao lại tới cứu đệ tử của Võ Lâm Minh?”
Như cũ vẫn không ai trả lời.
Không phải không muốn nói, mà là không dám nói.
Bầu không khí tĩnh lặng bao phủ trong thính đường.
Áp lực vô hình tràn ngập cả căn phòng, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của Lục chưởng quầy cực kỳ không tốt.
Không khí đọng lại làm người ta không thể hô hấp.
“Như vậy, ta đành phế võ công của các ngươi, chặt đứt kinh mạch của các ngươi, đánh nát đan điền của các ngươi, để cho nửa đời sau của các ngươi chỉ có thể tùy tiện sống qua ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-320.html.]
Ngữ điệu của Lục Kiến Vi mềm nhẹ, lại bỗng nhiên làm người rét run.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không chỉ là bốn người các ngươi, đến đệ tử Võ Lâm Minh ta cũng đều phế.”
Nàng vươn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, trong lòng bàn tay cầm một viên thuốc đen như mực.
“Du Tiệm Thanh, nể mặt Võ Lâm Minh ta còn vốn định thả các ngươi một con đương sống, nhưng các ngươi chọc giận ta hết lần này đến lần khác, thật coi ta là quả hồng mềm, không dám làm gì các ngươi?”
Không cần nàng ra lệnh, A Điều đã lấy thuốc viên nhét vào trong miệng Du Tiệm Thanh.
“Thuốc này vào bụng, trong vòng mười giây đan điền của ngươi sẽ vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, từ nay về sau Võ Lâm Minh không còn Du Tiệm Thanh nữa, ngươi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi giang hồ.” Lục Kiến Vi âm trầm mở miệng.
Du Tiệm Thanh hoảng sợ trừng mắt.
Đừng!
Hắn vất vả lắm mới tu luyện cho tới cảnh giới hiện tại, gầy dựng được một ít tên tuổi trên giang hồ, hắn không muốn trở thành phế nhân!
A Điều bóp miệng hắn.
Viên thuốc cách hàm răng Du Tiệm Thanh không quá một tấc.
Hắn dồn dập thở dốc, hốc mắt đỏ bừng, đồng tử kịch liệt co lại, nhìn Lục Kiến Vi giống như nhìn một ma quỷ cực kỳ đáng sợ.
Viên thuốc gần chạm môi.
Không ——
“Lục chưởng quầy, xin nhẹ tay.”
Một tiếng thở dài theo đó vang lên, từ ngoài viện cách đó không xa truyền đến.
Thanh âm cuốn theo nội lực, ngưng tụ thành từng sợi dây nhỏ, rơi vào trong tai mọi người, nhưng lại không hề đánh thức dân chúng hai bên phố.
Cao thủ!
Nội lực khống chế đến cảnh giới như thế, cho dù nội lực cấp bậc không cao, nhưng sự lĩnh ngộ đối với tâm pháp và cách sử dụng võ kỹ cũng vượt xa những võ giả còn lại.
Mọi người đề cao cảnh giác.
Lục Kiến Vi lười biếng nghiêng dựa vào lưng ghế, rất có hứng thú nhìn ra ngoài sân.
Nàng đã sớm phát hiện.
Sau khi bị mùi mê dược đánh thức, nàng đã nhận ra cách khách điếm không xa có một người đang kiềm chế khí tức, ẩn núp trong bóng tối.