Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:10
Lượt xem: 66
Một võ sư cấp sáu hậu kỳ.
Chờ tới bây giờ, rốt cuộc xuất hiện.
Người tới đứng ở ngoài viện, thanh âm xuyên thấu qua cửa viện.
“Tại hạ là Chử Ngọc Đài của Văn Xương Đường ở Võ Lâm Minh, không biết có thể vào khách điếm được hay không?”
Sáu người của Võ Lâm Minh mừng rỡ như điên, vẻ mặt như sống sót sau kiếp nạn, xoay đầu ra nhìn ra ngoài.
Đây là người thân!
Người của Văn Xương Đường thì sao?
Mặc kệ tranh đấu nội bộ như thế nào, ở bên ngoài bọn họ chính là người một nhà!
Lục Kiến Vi lạnh lùng nói: “Bổn điếm đã đầy khách, thứ lỗi không tiếp được.”
“Chử mỗ không vào phòng, ta chỉ đứng ở hành lang, chẳng hay có được không?” Chử Ngọc Đài thuận tay vung lên, một túi tiền bay vào thính đường.
Yến Phi Tàng duỗi tay tiếp được, đếm thử.
“Một trăm lượng.”
“Đây là tiền đặt cọc.” Chử Ngọc Đài nói: "Không biết Lục chưởng quầy có đồng ý vụ làm ăn này hay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này Lục Kiến Vi mới lộ ra một chút ý cười.
“Mời vào.”
Cửa viện chậm rãi mở ra, tất cả mọi người thấy rõ, phía sau cửa căn bản không có người.
Chử Ngọc Đài cũng kinh ngạc không thôi.
Võ giả cấp thấp có lẽ cho rằng, một khi tới cấp sáu là có thể dùng nội kình cách không thao túng sự vật.
Nhưng khi thật sự tới cấp sáu mới phát hiện còn lâu mới có thể sử dụng kỹ năng này.
Ít nhất Yến Phi Tàng và Chử Ngọc Đài ở đây đều không làm được.
Đệ tử Võ Lâm Minh cũng không làm được.
Phải biết khách điếm đã đầy người, không có võ giả khác tồn tại.
Như vậy rốt cuộc là ai mở cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-321.html.]
Thật sự là nữ chưởng quầy tuổi trẻ này sao?
Chử Ngọc Đài thầm cảm thán bản thân không có lỗ mãng.
Hắn đè né khiếp sợ trong lòng xuống, bước vào thính đường.
Người này khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tuấn, thân hình thon dài, trên người mặc một trường bào màu xanh đen, tay áo rộng, tay cầm một cây bút, cán bút được chế tạo bằng thép tinh xảo, lông bút dày dặn ngay ngắn, không biết là chất liệu gì.
Thoạt nhìn giống như một thư sinh văn nhược.
“Lục chưởng quầy, làm phiền.” Chử Ngọc Đài ôm quyền hành lễ.
Lục Kiến Vi lười nói nhảm.
“Cứu người hay chuộc người?”
Chử Ngọc Đài cười khổ: “Ta mới vừa đến thành Giang Châu lúc hoàng hôn, vốn định sáng sớm ngày mai đến đây chuộc người, không ngờ có người đi trước ta một bước, muốn dẫn người đi trong đêm, việc này không phải do ta ra tay, Lục chưởng quầy thứ lỗi.”
“Người đó là ai?”
Chử Ngọc Đài bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta vẫn chưa nhận được tin tức.”
Bốn gã tán khách quỳ gối trên đất, không dám ngẩng đầu.
Lương Thượng Quân bỗng nhiên mở miệng: “Lục chưởng quầy có nghe nói qua Huyền Thưởng Lệnh trên giang hồ?”
“Chưa từng.”
“Huyền Thưởng Lệnh chia làm hai loại, công khai và bí mật, chủ nhân Huyền Thưởng Lệnh sẽ đưa ra nhiệm vụ treo thưởng cho tán khách giang hồ, tán khách giang hồ hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được tiền thưởng, rất nhiều tán khách giang hồ đều dựa vào cái này duy trì kế sinh nhai.”
Lục Kiến Vi: “Ý của ngươi là, bốn người này đều nhận Huyền Thưởng Lệnh bí mật của Võ Lâm Minh, thế nên mới dùng kế đi cứu đệ tử Võ Lâm Minh?”
“Rất có khả năng.” Lương Thượng Quân đánh giá bốn người: "Bốn người bọn họ am hiểu thôi miên, mê dược, trận pháp và…… Ngươi am hiểu cái gì?”
“…… Ta cái gì cũng không biết, chỉ là gan lớn.” Nếu không phải gan lớn, hắn cũng sẽ không nhận nhiệm vụ này.
Bát Phương khách điếm thật là đáng sợ.
Mọi người đều vẻ mặt cạn lời.
So với tán khách giang hồ mỗi ngày thấy máu, chưởng quầy của bọn họ đã đủ hiền hòa nhân từ.
Lục Kiến Vi hỏi: “Thế nào là công khai? Thế nào là bí mật?”
“Thân phận của chủ nhân treo Huyền Thưởng Lệnh rõ ràng, công khai với giang hồ, tức là công khai; thân phận không rõ ràng, chỉ âm thầm tuyên bố treo giải thưởng, tức là bí mật.”
“Cái gì gọi là âm thầm tuyên bố?” Nhạc Thù không hiểu.
Lương Thượng Quân ngồi nghiêng người trên ghế, cười nhạo nói: “Hầu như mỗi một môn phái đều có đối tượng hợp tác cố định, những tán khách giang hồ này ở một trình độ nào đó cũng coi như là môn khách của môn phái, chỉ nhận nhiệm vụ của môn phái, giành ích lợi cho môn phái.”