Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 341
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:38
Lượt xem: 73
Hai mươi lăm người, tất cả năm trăm vạn lượng, trung bình ra thì tài sản mỗi người có chừng hai mươi vạn lượng.
Đều là kẻ có tiền!
Lục Kiến Vi lập tức thấy may mắn vì mình không lựa chọn đạo cụ của khách điếm, bây giờ số bạc này đều thuộc về một mình nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm trăm vạn, có thể mua được mười đạo cụ ngụy trang!
Tiểu Khách: "Nghĩ gì thế? Sau này ta sẽ không giảm giá nữa."
"Năm cái cũng tốt rồi."
"Có giới hạn mua sắm."
Lục Kiến Vi: "...."
Nàng ra lệnh mở ra hệ thống thương thành, trong phần chú thích chi tiết của đạo cụ ngụy trang đúng là có viết "hạn mức mua sắm ba lần."
Mặc dù hơi mất mát, nhưng nàng cũng có thể hiểu được.
Nếu không hạn mức, chỉ cần có đủ tiền, nàng sẽ luôn có cơ hội ngụy trạng thành Võ Vương cấp chín, bởi vậy sẽ có vài khả năng đánh mất bản thân cùng với ý muốn ban đầu.
Cho dù nói thế nào, doanh thu năm trăm vạn cũng có thể xoa dịu nỗi đau dùng năm mươi vạn mua đạo cụ hệ thống của nàng!
"Thả bọn họ đi." Nàng cất giọng phân phó.
Trương bá lập tức cởi dây thừng cho đám tù binh, bọn họ được lệnh đặc xá, không thèm để tâm đến hình tượng vội vàng dùng khinh công chạy như bay khỏi khách điếm.
Thật là đáng sợ!
Chỉ mới một ngày, Bát Phương khách điếm lại nổi danh trên giang hồ một lần nữa.
Nhưng lần này không ai dám nói xấu Lục Kiến Vi, tất cả tin tức liên quan đến nàng đều là ca ngợi, vô số từ ngữ hoa lệ được đắp lên người nàng, xưng tụng nàng là tiên nữ thoát tục chỉ có ở trên trời.
Về phần Võ Vương cấp chín, một chữ cũng không nhắc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-341.html.]
Không phải không đề cập đến mà là vốn không dám nhắc đến, chỉ sợ dù một từ không chính xác cũng sẽ rước phải lửa giận ngập trời của Võ Vương.
Đem qua câu nói tràn ngập sát khí vẫn còn văng vẳng bên tai.
.... Người làm tổn thương môn đồ của ta, giết.
Bị Võ Vương cấp chín làm cho kinh sợ, không ai còn dám trêu chọc Bát Phương khách điếm. Cái gì mà "Cực Địa Kim Tằm", cái gì mà "Hung thủ g.i.ế.c người" tất cả đều không liên quan đến Lục Kiến Vi.
Nàng chỉ là một chưởng quầy khách điếm vô cùng trong sạch.
Tiết Quan Hà siết chặt bánh nhân thịt, tức giận nói: "Đều là một đám ỷ mạnh h.i.ế.p yếu! Trước đó giội nhiều nước bẩn như vậy, bây giờ một chút biểu hiện cũng không có, chỉ biết ra sức thổi phồng lên."
"Đúng vậy." Sau khi Nhạc Thù trải qua nhiều chuyện, nội tâm và cả suy nghĩ đã thành thục hơn trước nhiều: "Tình thế hiện tại, giang hồ chỉ cho rằng những kẻ kia bị uy áp Võ Vương khống chế, bọn họ vẫn sẽ nói thầm trong lòng, cho rằng chưởng quầy dựa dẫm trưởng trong bối sư môn mà hành sự không biết cố kỵ."
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Lương Thượng Quân cầm cây chổi đi ra ngoài cửa: "Sống mà không bị hàm oan thì còn gì là sống nữa.”
Tiết Quan Hà giơ d.a.o phay trong tay lên nói: "Chỉ có ngươi là biết nói chuyện!"
"Ta nói là sự thật, y phục bị nước bùn làm bẩn thì có tẩy thế nào cũng không thể trở thành y phục sạch sẽ như trước được."
Nhạc Thù bị nói trúng tim đen: "Nhưng dù sao cũng phải bắt được kẻ giội nước bẩn."
"Nào có dễ dàng như vậy?" Lương Thượng Quân cười mỉa: "Lời đồn dĩ nhiên vẫn là lời đồn, nhưng ngươi lại không biết nguồn gốc của nó là từ đâu...."
"Lục chưởng quầy!" Một giọng nói hùng hậu cắt ngang lời hắn.
Lương Thượng Quân rùng mình một cái, nhớ tới cảnh tượng khi trước bị người ta ép tắm rửa cởi mặt nạ, hắn lặng lẽ thò đầu nhìn ra ngoài.
Thật sự là Hàn Khiếu Phong!
Hắn tới làm gì?
Trương bá tiến đến mở cửa, dẫn Hàn Khiếu Phong đi vào, thấy trên tay hắn còn có một người mặc y phục màu xám đang hôn mê.
Hắn vô thức hỏi: "Hôi y sứ bị thương sao?”
"Không phải." Hàn Khiếu Phong ném người lên trên mặt đất, nhìn Lục Kiến Vi ở phía đối diện, ôm quyền nói: "Lục chưởng quầy, ngươi nhìn thử y phục của người này có quen hay không?"
Lục Kiến Vi hơi đảo mắt qua, không khỏi cười nói: "Hàn sứ bắt được hắn bằng cách nào?”