Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 342

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:39
Lượt xem: 65

"Án của Chu gia có rất nhiều điểm kỳ quái, Võ Lâm Minh thì mãi vẫn chưa tra ra, ta mới dẫn người đi bày trận, công bố đã tìm được Cực Địa Kim Tằm của Chu gia, thật sự không ngờ lại dẫn dụ được sát thủ tới, đáng tiếc là chỉ bắt sống được một tên."

"Kế này rất hay." Lục Kiến Vi lại bổ sung một câu: "Chẳng qua ngươi dẫn người này đến chỗ ta làm gì?"

"Ta đã nghe qua chuyện của Lục chưởng quầy ở Song Khê Thành. Trong cơ thể sát thủ có giấu cổ trùng, ta không dám tùy tiện thẩm vấn cho nên đánh hắn hôn mê, dẫn đến cho Lục chưởng quầy xem thử có thể loại bỏ cổ trùng được hay không?"

Lục Kiến Vi đúng là cảm thấy rất hứng thú với thực huyết trùng, khổ là vì không đủ mẫu để làm thí nghiệm, hành động lần này của Hàn Khiếu Phong trái lại là hợp tâm ý của nàng.

"Ta không dám hứa chắc."

Hàn Khiếu Phong: "Không sao, cứ thử một lần là được."

Hung thủ của án Chu gia vẫn chưa tra ra được, nước bẩn trên người Lục Kiến Vi cũng không thể rửa sạch hoàn toàn, việc loại bỏ cổ trùng trong người sát thủ vô cùng quan trọng.

Lục Kiến Vi không có dự định mạo hiểm thử nghiệm.

Nàng phải chuẩn bị một vài thứ.

"Lục chưởng quầy, ta còn có việc, xin cáo từ trước." Hàn Khiếu Phong đến cũng vội mà đi cũng vội.

Hắn cảm thấy cực kỳ an tâm sau khi để lại nhân chứng mấu chốt nhất cho khách điếm.

Chuyện Võ Vương cấp chín đã truyền khắp giang hồ, tin chắc trong khoảng thời gian ngắn chẳng ai còn dám động thổ trên đầu thái tuế, ngấp nghé khách điếm nữa.

Hàn Khiếu Phong đi tới cửa sân, không biết nghĩ tới gì bèn chợt quay người lại.

"Lục chưởng quầy, trước đó Huyền Kính Tư có tra được một manh mối hướng về phía Hạ Hoài Cốc của Thiên Lí Lâu, chuyện ngươi bị vu oan có khả năng là liên quan đến hắn."

Lục Kiến Vi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Hắn có thù với ta?"

Hàn Khiếu Phong lắc đầu: "Không biết."

"Trước đó Phùng Viêm bị thương là vì việc này sao?"

"Đúng vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-342.html.]

"Sao lần trước không nói?"

"Lần trước chưa tra ra, chỉ là phát hiện chút manh mối, Hạ Hoài Cốc có thực lực thâm hậu, đệ tử trong lâu cũng là người đông thế mạnh, Hàn mỗ không địch lại."

"Vậy hiện tại ngươi tra ra được bằng cách nào?” Lục Kiến Vi tò mò.

Trên mặt Hàn Khiếu Phong lộ ra vẻ sùng kính, nhưng ngay lập tức thu liễm.

"Lục chưởng quầy thứ lỗi, nguyên do cụ thể liên quan đến cơ mật của Huyền Kính Tư, không thể nói rõ chi tiết. Thiên Lí Lâu không đơn giản, Lục chưởng quầy nên cẩn thận."

Lục Kiến Vi cười nói: "Đa tạ đã nhắc nhở."

Sau khi Hàn Khiếu Phong rời đi, Lục Kiến Vi lập tức chui đầu vào nghiên cứu cổ trùng.

Làm thế nào dưới tình huống không động tới cổ mẫu mà vẫn có thể dẫn xuất cổ tử ra ngoài?

Nàng vào thương thành mua không ít sách liên quan đến cổ thuật, mất ăn mất ngủ học tập ghi chép một hồi.

Bất kỳ cái gì cũng đều có sơ hở, cổ thuật cho dù là "võ kỹ" đặc thù cũng không thể nào không có phương pháp giải.

Vào lúc nàng "bế quan", giang hồ lại dấy lên mưa gió.

Vô số tin tức ùn ùn kéo đến.

Tiểu nhị khách điếm sau khi trải qua vây công lại càng cố gắng tu luyện, bọn họ cùng bế quan với Lục Kiến Vi, nếu có thể không ra khỏi cửa thì sẽ tuyệt đối không đi ra.

Nếu không phải phụ tử Hồng gia mang theo lễ vật tới khách điếm tìm gặp, bọn họ còn không biết trên giang hồ đang đồn đại thế nào.

"Chưởng quầy đang bế quan, Hồng bang chủ mời trở về cho." Trương bá khách khí nói: "Lễ vật cũng mang theo về đi."

Hồng Hạ cười gượng hai tiếng: "Trương huynh, tiền bối Võ Vương ghé qua Giang Châu Thành, ta là bang chủ Thanh Long Bang vốn nên đến đây bái kiến."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không cần." Trương bá quả quyết từ chối.

Hồng Hạ cũng không cưỡng cầu, chỉ cần bày tỏ thái độ là được. Cao thủ đều có cá tính riêng, nếu lão còn tiếp tục nói nhảm nữa, chọc giận Võ Vương cấp chín thì cái mạng nhỏ coi như xong luôn.

Sau đêm hôm đó, lão trốn trong bang nhưng sợ hãi không thôi.

Nhớ lại hành động của Thanh Long Bang sau khi Lục Kiến Vi đến Giang Châu, lão không thể không cảm thấy may mắn, may mà trước đó mình không có mắt mù đi trêu chọc nàng.

Loading...