Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:19
Lượt xem: 47
Phân ngựa thật sự rất ghê tởm, hắn chưa từng làm loại việc này bao giờ, Đỗ Hàn Thu liên tục ói mửa nôn khan, cảm thấy vô số mùi hôi thối tranh nhau xông vào trong miệng, vội vàng ngậm miệng lại.
Khách điếm này thật là đáng sợ!
Tiết Quan Hà thấy hắn nghe lời mới hài lòng xoay người rời đi, khi trở lại thính đường thì đụng phải chủ tớ Trần gia đang xách theo bao lớn bao nhỏ ở tiền viện.
"Trần công tử, bây giờ ngươi đi liền luôn sao?"
Trần Huy rầu rĩ nói: "Ừ, ta đã chào tạm biệt với Lục chưởng quầy rồi."
"Trần công tử, có duyên gặp lại." Tiết Quan Hà cười vẫy tay.
Trần Huy đi được vài bước, tống cổ gã sai vặt đi dẫn xe ngựa, sau đó quay người lại hạ giọng hỏi: "Tiết tiểu ca, võ công của Lục chưởng quầy nhà ngươi có phải rất cao không?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Tiết Quan Hà liếc xéo hắn.
"Thật ra ta chỉ muốn hỏi, tuổi của nàng cũng rất lớn sao?" Không cam lòng chút nào!
Tiết Quan Hà buồn cười, hỏi ngược lại một câu: "Tuổi tác rất quan trọng à?"
"Không quan trọng sao?" Trần Huy trừng lớn hai mắt.
"Trần công tử, người khác nói cái gì ngươi cũng tin sao?" Tiết Quan Hà dời sự chú ý của hắn: "Nếu như Lam cô nương cố ý nói dối chỉ vì muốn từ chối ngươi thì sao?"
Trần Huy: "…"
Tiết Quan Hà vỗ vỗ vai hắn: "Trần công tử, thuận buồm xuôi gió."
Mười ngày sau khi chủ tớ Trần gia rời đi, Thần Y Cốc rốt cuộc cũng phái người tới cửa.
Người tới không phải y sư hay đệ tử trong cốc mà là đệ tử quá danh của Thần Y Cốc, nói đến cùng, cũng chỉ là một tay quản sự tạp dịch phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài mà thôi.
Có rất nhiều hiệu thuốc và y quán được mở dưới danh nghĩa của Thần Y Cốc, một số do các y sư am hiểu kinh doanh tự mình mở, cũng có một số do các y sư tán khách trực thuộc Thần Y Cốc mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-403.html.]
Những cửa hàng này chính là tai mắt bên ngoài của Thần Y Cốc.
Người tới là quản sự của một hiệu thuốc ở Giang Châu, chủ nhân của cửa hiệu có quan hệ họ hàng với một vị y sư của Thần Y Cốc, cho nên được coi là một nửa người của Thần Y Cốc.
Quản sự vô cùng khách khí, đầu tiên là chuyển lời xin lỗi, sau đó lại khom người chắp tay thi lễ, làm đầy đủ tư thái.
"Lục chưởng quầy, tiểu nhân nghe theo mệnh lệnh của y sư trong cốc đến đây để chuộc người, hộ vệ trong cốc đã có điều mạo phạm, vẫn mong ngài bao dung."
Lục Kiến Vi ngồi trên chính đường, nói: "Thần y tế thế cứu người, ta cũng nên để cho họ mặt mũi, nhưng Lục mỗ hành tẩu giang hồ cũng không thể không cần mặt mũi, đầu tiên là Đỗ Hàn Thu tùy tiện xâm nhập vào tiểu điếm, sau lại dùng lời lẽ xằng bậy công kích Lục mỗ trước mặt bao nhiêu người, nếu như ta cố nén xuống cơn giận này, chỉ sợ võ học ngày sau khó có thể tinh tiến."
Quản sự: "…"
Xem ra hôm nay không thể không tốn nhiều tiền.
Hắn chắp tay: "Lục chưởng quầy nói quá lời, chẳng qua chỉ là một hộ vệ lỗ mãng, ngài không cần để ở trong lòng, nghe nói hắn đã quét dọn chuồng ngựa nhiều ngày, đây cũng coi như chuộc tội cho những lời xằng bậy ngày hôm đó."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thần Y Cốc không có lỗi sao?" Lục Kiến Vi nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Lục chưởng quầy, chuyện này đương nhiên là dễ giải quyết." Quản sự phân phó tôi tớ mang tới ba hộp gỗ: "Đây là lễ vật bồi tội, mong ngài xem qua."
Thuộc hạ mở hộp ra, bên trong không phải là vàng bạc châu báu mà là dược liệu thượng đẳng cực kỳ hiếm thấy.
Nhân sâm và linh chi không cần phải bàn đến, thậm chí còn có một mảnh tuyết phù dung.
Không hổ là Thần Y Cốc, có đủ vốn liếng.
Khoản bồi thường này có lẽ đủ để đả động người khác, nhưng đối với Lục Kiến Vi mà nói, dược liệu cũng không phải là thứ khan hiếm.
"Ta không cần những thứ này."
Quản sự sửng sốt, chẳng lẽ thật sự chỉ cần vàng bạc thuần túy sao?
Xem ra lời đồn đại không sai, Lục Kiến Vi chỉ yêu mỗi tiền.
Hắn lại phân phó tôi tớ mang hộp tiền dự phòng lên.
"Lục chưởng quầy, đây là một vạn lượng ngân phiếu, mong ngài vui lòng nhận cho."