Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:20
Lượt xem: 51
Một vạn lượng để chuộc một tên hộ vệ là đã đến giới hạn.
Nếu không phải lai lịch của Lục Kiến Vi thần bí, tu vi sâu không lường được, Thần Y Cốc cũng sẽ không khách khí đến như thế.
Lục Kiến Vi vẫn lắc đầu như cũ: "Ta cũng không cần tiền."
Quản sự ngẩn ra, vừa không nhận dược liệu, cũng không nhận tiền tài, rốt cuộc thứ nàng muốn là cái gì?
"Mong Lục chưởng quầy giải thích rõ ràng."
Lục Kiến Vi nói: "Một nửa y thư và bút ký của Lâm Tòng Nguyệt."
"Cái gì?" Trên gương mặt quản sự đầy vẻ mờ mịt.
Hắn chỉ là một tay tạp dịch ở bên ngoài cốc, đối với một số chuyện trong cốc hiểu biết rất ít.
"Ngươi chỉ cần truyền lại y nguyên những lời ta nói là được, khi nào nhận được hồi âm thì hẵng đến chuộc người."
Quản sự đành phải nói: "Mong Lục chưởng quầy chờ đợi thêm một thời gian nữa."
Trong chuồng ngựa, Đỗ Hàn Thu mỏi mắt dõi theo quản sự rời đi, ánh sáng trong mắt chợt tắt.
Hắn đã ở đây mười ngày rồi!
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, hắn cảm thấy cả người mình đã bị ngâm trong mùi hôi thối của phân ngựa, không có lúc nào là không toát ra mùi hương kinh tởm.
Vì sao quản sự của hiệu thuốc vừa đến đã đi?
Là vì chưa thỏa thuận được tiền chuộc hay là Lục Kiến Vi đã tăng giá ngay tại chỗ? Thần Y Cốc định từ bỏ hắn sao? Sau này hắn nên đi đâu bây giờ?
Nhạc Thù xuất hiện bên ngoài chuồng ngựa, chỉ vào đống phân chất đống bên cạnh, đầy bất mãn nói: "Còn không mau dọn dẹp sạch đi, mùi bốc đến chỗ khách thì phải làm sao?"
"…"
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-404.html.]
Trước đó Đỗ Hàn Thu không chịu nghe lời, sau khi bị bỏ đói mấy lần thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hiện giờ thấy quản sự rời khỏi khách điếm, trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ có thể nhận mệnh mà cầm lấy cái xẻng.
Giám sát Đỗ Hàn Thu thu dọn xong, Nhạc Thù xoay người trở về, nhìn thấy A Nại đang ở dưới mái hiên vẫy tay với hắn.
Nhạc Thù chạy tới, đi theo A Nại vào phòng giường chung.
Trong phòng có thêm một cái thư án, thư án vẫn chưa được sơn nhưng đã được đánh bóng cực kỳ nhẵn nhụi, không có chút thô ráp nào.
Phía sau thư án màu gỗ thô, Ôn Trứ Chi nâng cao cổ tay chấp bút, đợi Nhạc Thù tiến vào, vừa lúc viết xong một chữ cuối cùng.
"Ôn công tử, ngươi tìm ta có việc gì?" Nhạc Thù đến gần thư án hỏi.
Ôn Trứ Chi gật đầu cười nói: "Ngươi đã vất vả mấy ngày để làm thư án cho ta, Ôn mỗ vô cùng cảm kích. Đây là tâm đắc kỳ môn ta mới ngộ ra được trong thời gian gần đây, nếu như ngươi không chê, có thể xem nó như một món quà cảm ơn."
"Không chê không chê!" Nhạc Thù kinh hỉ tiếp nhận, hương thơm giấy mực ập vào mặt: "Tài nghệ của Ôn công tử là hiếm thấy trên đời, có thể được ngài chỉ điểm, ta mới là người nên cảm tạ ngài mới phải."
Ôn Trứ Chi lại nói: "Trong nhà có gửi thư đến, có một chút sơ sót trong kinh doanh, sau giờ ngọ ta sẽ khởi hành trở về Nam Châu, cho nên viết hơi vội vàng, nếu sau này còn có cơ hội, ta sẽ đưa cho người một quyển tâm đắc chi tiết hơn."
"Ôn công tử phải đi rồi sao?" Biểu cảm của Nhạc Thù mất mát mà mắt thường cũng có thể thấy được: "Tại sao lại đột nhiên như vậy?"
A Nại nói: "Chỉ là một số việc làm ăn cần công tử trở về xử lý một thời gian, cũng không phải không bao giờ tới nữa."
"Vậy thì tốt rồi."
"Đương nhiên, nếu ngươi có thể bảo Lục chưởng quầy lần sau lấy giá trọ rẻ hơn thì càng tốt."
"… Nhưng hai mươi vạn là Ôn công tử tự mình trả mà." Nhạc Thù thành thật nói.
A Nại lại gân cổ lên cãi: "Lúc đó là tình huống khẩn cấp, nếu không lấy ra một số tiền lớn, Lục chưởng quầy không muốn bảo vệ chúng ta thì phải làm sao?"
"Lúc trước ta không xu dính túi, chưởng quầy vẫn thu lưu ta mà."
"…"
"A Nại." Ôn Trứ Chi cắt ngang cuộc tranh luận về tiền phòng của hai người: "Đi chào tạm biệt Lục chưởng quầy thôi."
"Vâng."