Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:57
Lượt xem: 38
Một luồng nội lực vô hình kịp thời đánh trúng tụ tiễn, buộc nó phải đổi phương hướng, sượt qua gò má cô nương, để lại một đường m.á.u rồi đ.â.m sầm vào vách đá phía sau.
Vách đá cứng rắn, tiếng kim loại và đá va chạm vang lên chói tai, tụ tiễn bị b.ắ.n ngược lại, rơi xuống đất.
Thiếu nữ cầm đao duỗi tay lau mặt, vết m.á.u dính đầy lòng bàn tay.
"Ngươi ám toán ta?!"
Một đao đi xuống, t.h.i t.h.ể của tên sơn phỉ bị xẻ làm đôi.
Thiếu nữ còn lại xoay người, uyển chuyển cúi chào với Lục Kiến Vi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ tử tên Thượng Quan Dao, đây là hộ vệ của ta Tiểu Đào."
Tiểu Đào cũng phản ứng lại, thu đao vào vỏ, chắp tay.
"Cảm ơn ân cứu mạng, ngươi đã cứu ta, sau này nếu có chuyện gì yêu cầu ta làm, ngươi cứ việc nói một tiếng."
Lục Kiến Vi cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức. Tại hạ họ Thẩm, là người đứng thứ mười hai trong nhà."
Thẩm là họ của mẫu thân nàng.
"Thẩm cô nương muốn đi đến Tây Lĩnh Thành sao?" Thượng Quan Dao mở to đôi mắt hạnh ướt át: "Công ơn cứu mạng của ngươi ta không biết lấy gì báo đáp, phía trước chính là Tây Lĩnh Thành, nếu như Thẩm cô nương rảnh rỗi, người có vui lòng cùng ta đi vào tửu lâu trong thành không?"
Lục Kiến Vi từ chối: "Việc rất nhỏ mà thôi, không cần phải bận tâm. Ta còn có việc, đi trước một bước."
"Chờ một chút." Thượng Quan Dao gỡ ngọc bội treo bên hông xuống, đi đến trước ngựa, hai tay đưa qua: "Tặng cho ngươi khối ngọc bội này, sau này ngươi có thể dựa vào khối ngọc bội này để tìm ta ở bất kỳ cửa hàng nào dưới danh nghĩa của thư viện Lô Châu."
"Thư viện Lô Châu?" Ánh mắt Lục Kiến Vi hơi tối lại: "Khó trách vừa rồi ngơi có thể dễ dàng nhìn ra sơ hở của sơn phỉ, thất kính rồi."
"Chỉ là một chút tài mọn mà thôi, ta học hành không tốt, những sơn phỉ đó vốn dĩ là hạng người lỗ mãng, không thể coi là cao thủ chân chính." Thượng Quan Dao lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lục Kiến Vi lại hỏi: "Tại sao các ngươi lại chạy tới nơi này?"
Bên cạnh cũng không có những hộ vệ khác, không hợp với lẽ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-412.html.]
"Ta, ta…" Gương mặt Thượng Quan Dao đỏ lên, cuối cùng nàng vẫn nói thật: "Thật ra là ta tự ý bỏ nhà trốn đi."
Nàng chưa từng nói dối một lần nào, căn bản không biết nên nói dối như thế nào.
Lục Kiến Vi không khỏi cười khẽ.
Ánh mắt của cô nương này trong veo, giống như một tờ giấy trắng, hẳn là ở nhà rất được chiều chuộng.
"Chưa từng ra khỏi cửa sao?"
"Không có."
"Nhìn thấy những thứ m.á.u me này ngươi cũng không sợ sao?"
"Vì sao lại sợ?" Thượng Quan Dao khó hiểu.
Lục Kiến Vi sửng sốt, thầm than bản thân trông mặt mà bắt hình dong.
Thượng Quan Dao sinh ra ở thư viện Lô Châu, sự giáo dục mà nàng nhận được từ nhỏ đến lớn không giống với những nữ hài bình thường, trong nhận thức của nàng, tranh đấu, g.i.ế.c người đều là những chuyện bình thường như cơm bữa, mặc dù chưa từng nhìn thấy cũng sẽ không sợ hãi.
Lục Kiến Vi bỏ qua chủ đề này, nói: "Thượng Quan cô nương, tại hạ muốn khuyên ngươi một lời, giang hồ hiểm ác, khi ra ngoài đừng dễ dàng báo tên họ và thân phận của mình cho người khác biết, để tránh bị kẻ khác để mắt đến."
"Vì sao?" Thượng Quan Dao nhíu mày: "Cha ta nói gia tộc của chúng ta rất lợi hại trên giang hồ, không cần sợ người khác."
"Tiểu thư nói không sai, rất nhiều khách nhân giang hồ đều đến thư viện để cầu xin chỉ điểm, bọn họ còn rất tôn kính tiểu thư." Tiểu Đào phụ họa.
Lục Kiến Vi chỉ nói một câu, không hề tranh luận với bọn họ.
"Thượng Quan cô nương, tạm biệt."
"Chờ đã, ngọc bội!"
Lục Kiến Vi vốn dĩ không muốn nhận, nhưng có đôi khi không nhận quà tạ lễ, ngược lại sẽ khiến người khác thương nhớ thành thù, vì vậy nàng quay người lại, cầm lấy ngọc bội rồi phóng nhanh đi.
Sắc trời dần tối, nàng chạy đến Tây Lĩnh Thành trước khi cửa thành khóa chặt, tìm một khách điếm sạch sẽ ngăn nắp nhất thuê một gian thượng phòng.
Khách điếm chỉ có hai tầng, thượng phòng ở lầu hai.