Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:58
Lượt xem: 60
Lục Kiến Vi vào phòng, lấy từ túi đeo trong hệ thống ra ba đĩa bánh thịt dê mà Tiết Quan Hà làm.
Túi đeo có tác dụng giữ ấm, đĩa bánh còn tản ra hơi nóng.
Một lúc sau, đại môn của khách điếm mở ra, có hai vị khách tiến vào.
"Một gian thượng phòng."
Lục Kiến Vi nghe thấy tiếng, là chủ tớ Thượng Quan Dao.
Hai người trả tiền xong đi lên lầu hai, cầu thang bằng gỗ khi đi lên vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Bước chân càng ngày càng gần, dừng lại ở phòng bên cạnh.
"Tiểu thư, đúng như lời thoại bản nói, giang hồ quá hiểm ác." Sau khi sợ hãi qua đi Tiểu Đào lẩm bẩm: "Hôm nay nếu không phải gặp được nữ hiệp có lòng tốt giúp đỡ chúng ta, có khả năng ta đã không gặp lại người. Ta vốn còn muốn tha cho hắn một lần, không ngờ hắn lại nham hiểm như vậy!"
Thượng Quan Dao: "Là ta sơ suất, làm liên lụy đến ngươi rồi."
"Không có, sao lại như vậy được, ta cũng muốn lang bạt khắp nơi, chứ mỗi ngày chỉ ở trong thư viện thì ngột ngạt c.h.ế.t mất."
Thượng Quan Dao bị nàng chọc cười: "Đi tiếp về hướng tây sẽ đến Kinh Châu, chúng ta có thể đi đến Thần Y Cốc một chuyến, đã lâu rồi ta chưa gặp dì Viên, thuận tiện thăm hỏi một chút."
"Ta nghe theo tiểu thư." Tiểu Đào nói: "Vừa vặn ta cũng có thể mời Viên y sư xem xét cơ thể của người một chút."
Thần Y Cốc?
Lục Kiến Vi nghe thấy từ này, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Dao và Tiểu Đào vừa ra khỏi phòng, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Thẩm cô nương."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi xoay người, mặt mày tràn ngập ý cười.
"Thì ra là Thượng Quan cô nương, Tiểu Đào cô nương, thật là đúng dịp."
"Hôm qua ngươi cũng trọ ở khách điếm này sao?" Tiểu Đào mở to mắt, cơ thể cao lớn gần như ngăn trở cả đoạn hàng lang: "Còn ở phòng bên cạnh chúng ta, thật trùng hợp."
Thượng Quan Dao hỏi: "Thẩm cô nương muốn rời khỏi Tây Lĩnh Thành sao?"
"Đúng vậy."
"Rời khỏi Tây Lĩnh Thành, đi về phía trước nữa là Kinh Châu, ngươi cũng đi Kinh Châu?"
"Ừm, ta đi Kinh Châu có chút việc."
Thượng Quan Dao: "Thẩm cô nương, nếu ngươi không chê, chúng ta làm bạn đi đường có được không, vừa vặn ta cũng muốn đi Kinh Châu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-413.html.]
"Được chứ, ngươi lợi hại như vậy, ta cũng không tệ, chỉ cần tiểu thư chỉ ra sơ hở, mặc kệ là gặp người xấu dạng gì cũng không sợ." Tiểu Đào nói.
Lục Kiến Vi thuận thế đi xuống bậc thang: "Cũng tốt."
Ba người đi xuống lầu dùng bữa sáng, Tiểu Đào lại mua rất nhiều đồ ăn ở khách điếm, tất cả đều đựng trong tay nải vác ở sau lưng.
Các nàng lên ngựa rời khỏi cửa Tây.
Trên đường trò chuyện rất vui vẻ, đi gần nửa ngày rốt cuộc cũng đến địa giới Kinh Châu.
"Thẩm cô nương, ngươi muốn đi chỗ nào ở Kinh Châu?" Thượng Quan Dao không nỡ từ biệt.
Du ngoạn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người hợp ý, không nỡ phân ly là chuyện thường tình.
Lục Kiến Vi cụp mắt thở dài: "Thực không dám giấu giếm, ta là đi cầu y hỏi thuốc ở Thần Y Cốc."
"Sao lại như vậy được?" Thượng Quan Dao ngạc nhiên: "Trông ngươi không giống bị bệnh lắm."
"Không phải ta, là một người bằng hữu của ta." Sắc mặt Lục Kiến Vi hơi ảm đạm: "Nàng bị trọng thương, không thể đi đường xa mệt mỏi, chỉ có thể trì hoãn hành trình đi ở phía sau, còn ta đi trước đến Thần Y Cốc dò hỏi. Nghe nói quy củ cứu người của Thần Y Cốc rất phức tạp, nếu không có y sư nguyện ý ra tay xem bệnh thì chúng ta còn có thể trở về dự tính cách khác."
Trong mắt Thượng Quan Dao lộ ra vẻ tự trách.
"Là ta một hai đòi đồng hành cùng ngươi, làm chậm hành trình của Thẩm cô nương, thật xin lỗi."
"Không sao." Lục Kiến Vi nói: "Ở Thần Y Cốc ta không quen biết ai, cũng không bỏ ra nổi tiền vàng quá nhiều, vốn cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng."
Thượng Quan Dao lập tức nói: "Chuyện này có đáng gì? Ngươi theo ta nhập cốc, ta dẫn ngươi đi tìm dì Viên, y thuật của nàng rất lợi hại, nhất định có thể trị hết cho bằng hữu của ngươi."
"Thật chứ?" Lục Kiến Vi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: "Thượng Quan cô nương, vô cùng đa tạ ngươi!"
Thượng Quan Dao giúp được người khác, trong lòng cũng rất vui vẻ.
"Đừng khách khí như thế, trước đó ngươi đã cứu ta và Tiểu Đào, ta dẫn ngươi nhập cốc cũng không tính là gì, hơn nữa ta vốn chính là đi đến Thần Y Cốc. Sau này ngươi cứ gọi ta là A Dao, người trong nhà đều gọi ta như thế."
Trong lòng Lục Kiến Vi sinh ra chút xấu hổ.
"Được, A Dao."
"Vậy ta gọi ngươi là Thập Nhị, có thể không?"
"Có thể."
"Thập Nhị, ngươi là người bạn đầu tiên ta kết giao khi ra ngoài, ta thật sự rất vui." Trên gương mặt trắng noãn của Thượng Quan Dao lộ ra nụ cười chân thành, tha thiết.
Tiểu Đào cũng nói: "Bằng hữu của tiểu thư cũng là bằng hữu của ta. Thập Nhị, sau này nếu ngươi cần người đánh nhau thì cứ việc đến tìm ta."
Lục Kiến Vi bật cười: "Quan hệ của các ngươi thật là tốt."
"Từ nhỏ Tiểu Đào đã đi cùng ta, ta đã sớm coi nàng như muội muội." Thượng Quan Dao dịu dàng nói.