Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:57
Lượt xem: 86
Đậu Đình hỏi: "Thẩm cô nương, vì sao hắn lại hôn mê?”
"Hắn đột nhiên xông tới, ta sợ tới mức đánh hắn một cái, nên hắn ngất đi.” Lục Kiến Vi ghét bỏ: “Sao trong Thần Y Cốc lại có loại cặn bã này vậy?”
"Có lẽ là trà trộn từ bên ngoài vào.” Đậu Đình vãn hồi một chút thanh danh cho Thần Y Cốc, phân phó hộ vệ xách một thùng nước đến dội thẳng xuống đầu hắn.
Nam nhân giật mình một cái rồi mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Vi, tức khắc đột nhiên dính chặt trên mặt nàng, khiếp sợ chợt lóe lên trong đáy mắt.
Đám người: Quả nhiên là tên biến thái, mắt cũng sắp dính vào cô nương nhà người ta, đúng là hạ lưu.
Viên Quỳnh cảm thấy mắt của mình ô uế, nghiêng người kéo Thượng Quan Dao lại gần.
Thượng Quan Dao: “...”
"Ngươi là người phương nào?” Đậu Đình hỏi.
Lương Thượng Quân thay đổi giọng nói, giọng hắn trở nên khàn khàn khó nghe.
"Tiểu nhân là tạp dịch trong cốc, được điều tới làm việc vặt trong tiệc sinh thần của Đậu y sư.”
"Đồ biến thái!” Lục Kiến Vi lần nữa lên án.
Lương Thượng Quân nhận được tín hiệu, lập tức diễn.
"Cô nương ngài hiểu lầm rồi, ta chỉ là nhất thời quá mót nên vào nhầm chỗ, không cố ý, xin cô nương thương xót, tuyệt đối đừng đuổi ta xuất cốc, ta vất vả lắm mới vào được trong cốc tìm sinh kế, tiểu nhân”...”
"Được rồi.” Đậu Đình lạnh mặt nói: “Dược lư của ta bị thiêu cháy, chư vị cùng là y sư, hẳn là có thể cảm nhận được nỗi đau của ta. Người này lai lịch không rõ ràng, miệng lại đầy lời nói láo, không sử dụng thủ đoạn đặc thù, sợ là sẽ không khai ra sự thật.”
"Thiêu hủy dược lư không thể nhịn được! Nếu là ta thì đã đạnh gãy tay chân hắn từ lâu rồi!”
“Dám giương oai ở Thần Y Cốc, phải để cho hắn nếm thử sự lợi hại của Thần Y Cốc!
Vân Mộng Hạ Vũ
"Quá đáng, dám thiêu hủy dược lư."
Lương Thượng Quân hoảng sợ: "Tiểu nhân không biết gì cả! Thiêu hủy dược lư gì cơ, cũng tiểu nhân cũng không phải chán sống! Trong phủ của Đậu y sư có nhiều hộ vệ như vậy, làm sao tiểu nhân có thể phóng hoả được?”
Có người nói: "Người phóng hỏa chắc chắn có khinh công không tầm thường, ta thấy hắn chỉ là một tạp dịch bình thường, chắc không phải là hắn đâu.”
Lương Thượng Quân cũng có phương pháp ẩn giấu nội lực cực mạnh, người khác không thể cảm ứng được d.a.o động nội lực của hắn, cho nên chỉ coi hắn là người bình thường.
Đây cũng trở thành phòng vệ của hắn.
"Ngươi yên tâm, chỉ là dùng chút thủ đoạn, sẽ không tổn thương đến tính mạng, hết thảy đều là vì điều tra chân tướng, ngươi thân là tạp dịch của Thần Y Cốc, nên vì Thần Y Cốc phân ưu.” Đậu Đình chính nghĩa nói: “Chư vị đều không muốn nhìn thấy phóng hỏa tặc ung dung bên ngoài đúng chứ?”
"Không muốn! Hỏi rõ ràng đi!”
"Cùng lắm thì bồi thường cho hắn một ít tiền tài." Đậu Đình lấy ra một bình thuốc từ trong tay áo.
Lục Kiến Vi cũng không muốn để cho lão động tay với Lương Thượng Quân, dặn dò Tiểu Khách: "Trong ba lô có mấy tảng đá, ném ra ngoài viện đi!”
Vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Khách vẫn rất hữu dụng.
Mặc dù nơi này không phải khách điếm, Tiểu Khách không có cách nào vận dụng công năng giám sát, nhưng nó có thể tùy ý dịch chuyển vị trí những thứ trong ba lô cá nhân.
Âm thanh nặng nề trầm đục truyền đến, mọi người đều giật mình. Bước chân của Đậu Đình dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tường viện.
Lương Thượng Quân đúng lúc này cử động.
Khinh công của thần trộm đệ nhất giang hồ không phải nói quá, nếu không phải hắn đụng tới Lục Kiến Vi ở nhà vệ sinh, trì hoãn thời gian chạy trốn, hắn đã rời khỏi nơi này, tiếp tục tiêu d.a.o giang hồ từ lâu rồi.
Cũng may quá trình tuy mạo hiểm, nhưng thu hoạch lại không ít.
Lương Thượng Quân tin tưởng trực giác của mình.
Tuy rằng vị cô nương này đã tháo mặt nạ ra, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.
Chuyến đi này không chỉ trộm được dược liệu, thiêu hủy dược lư, còn đụng phải đồng đạo có "kỹ năng thần kỳ".
Nên chúc mừng một phen.
Chương 428;
Chỉ là hắn làm thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao cô nương có thể trong vài giây cởi bỏ dịch dung, lại có thể hoàn toàn giấu kín y phục được?
Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ, hắn thi triển khinh công tuyệt đỉnh, vượt qua tường viện, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-427.html.]
Đậu Đình: “...”
Hộ vệ kịp thời đến báo cáo: "Bên ngoài tường viện bị người ta ném đá.”
Đám người: Lại còn có đồng bọn bên ngoài giương đông kích tây!
"Kẻ biến thái chạy rồi!” Điểm chú ý của Tiểu Đào luôn khác biệt với những người khác: “Ta còn chưa đánh hắn đâu!”
Đậu Đình vốn đang phiền muộn, nghe thấy lời này lại càng buồn bực hơn.
Hắn miễn cưỡng duy trì mặt ngoài ôn hòa, chắp tay nói: "Hôm nay trong nhà Đậu mỗ bị trộm, khiến chư vị chê cười rồi. Chiêu đãi không chu đáo, xin hãy lượng thứ.”
Đám người rất có ánh mắt, nhao nhao tỏ vẻ mình không ngại, cũng lấy cớ rời khỏi Đậu trạch.
Viên Quỳnh cũng dẫn ba người Lục Kiến Vi trở lại Thược Dược Cư.
"Hôm nay chỉ sợ Đậu y sư không còn tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, việc xem bệnh đành phải để qua mấy ngày nữa, bằng hữu của ngươi có chờ được không?”
Lục Kiến Vi trả lời: "Đa tạ Viên y sư, chắc là còn có thể chống đỡ thêm một chút thời gian.”
"Vậy là tốt rồi.” Thượng Quan Dao nói: “Cũng không biết vì sao tên trộm kia lại muốn đốt Dược Lư, vô duyên vô cớ gây thêm rất nhiều phiền phức.”
Lục Kiến Vi lấy cớ về đến phòng.
“Tiểu Khách, rà quét y thư có phát hiện được gì không?”
Sách được quét vào hệ thống, hệ thống kiểm tra cực kỳ thuận lợi, rất mau đã ra đáp án.
“Không có.”
Lục Kiến Vi đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không thất vọng.
Nếu nàng là Đậu Đình, đồ vật quan trọng như vậy sẽ không để ở bên ngoài.
Những sách thuốc này đều là tư liệu quý giá, lấy được cũng không lỗ.
Mấy ngày nay Đậu Đình chắc chắn sẽ vì điều tra người phóng hỏa mà sứt đầu mẻ trán, nàng rảnh rỗi không có việc gì, đơn giản ở đây xem kho báu của lão.
Đối với đại phu mà nói, có được nhiều sách thuốc và bản chép tay như thế này là một chuyện tương đối hạnh phúc.
Mấy ngày nay Lục Kiến Vi đều không làm gì, hoàn toàn đắm chìm trong trao đổi y thuật.
Thần Y Cốc không hổ là Thần Y Cốc, những sách thuốc này bên ngoài rất khó gặp.
Ngày thứ tư, Lục Kiến Vi lại chọn một quyển bút ký tâm đắc do Đậu Đình tự tay viết.
Trang giấy của bút ký có chút cũ kỹ, có lẽ niên đại khá lâu năm. Mấy trang trước đều ghi lại một ít phương thuốc và thuốc độc thông thường, nhưng theo Lục Kiến Vi xem ra thì rất có trình độ.
Nàng không chút để ý mà mở ra trang tiếp theo, ánh mắt đột nhiên ngừng lại.
Vài chữ được viết rõ ràng trên trang giấy——
Hồng nhan dễ già, quần phương tranh đố.
Giang hồ đồn đại: "Quần Phương Đố” là Lâm Tòng Nguyệt tự mình chế tạo, chỉ vì trừng phạt trượng phu và tình nhân.
Sau khi thuốc độc bị Thần Y Cốc phá giải, nàng lại phát rồ mà đầu độc những kẻ phụ bạc trong thiên hạ.
Tất cả mọi người đối với chuyện này tin tưởng không nghi ngờ.
Ở trong mắt tán khách giang hồ, nàng chính là một nữ nhân điên ra tay tàn nhẫn độc ác.
Không có ai để ý rằng tại sao nàng lại làm như vậy, ngay cả bằng hữu thân thiết nhất của nàng là Hồ Cửu Nương đều chỉ cho rằng nàng tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nếu thật là vậy, trên bút ký Đậu Đình tại sao lại ghi chép lại các bước nghiên cứu “Quần Phương Đố”?
Thậm chí đằng sau các bước chế tạo còn có phương thuốc giải độc.
Chẳng lẽ là hắn chép lại từ bút ký của Lâm Tòng Nguyệt?
Không thể nào.
Bút ký của Lâm Tòng Nguyệt chia làm hai phần, một phần bị Hồ Cửu Nương lấy đi, một phần bị Đỗ Hàn Thu dâng cho Thần Y Cốc.
Phần của Hồ Cửu Nương đã nhắc tới “Quần Phương Đố”, còn phần của Đỗ Hàn Thu dâng cho Thần Y Cốc chắc chắn sẽ không tiếp tục nhắc lại nó.
Bút ký của Đậu Đình viết kỹ càng tỉ mỉ như thế, chỉ có một khả năng.
Sự xuất hiện của “Quần Phương Đố” có liên quan tới hắn.