Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 429
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:58
Lượt xem: 54
Nhưng còn có một vấn đề.
Hồ Cửu Nương và Lâm Tòng Nguyệt là bạn tốt, thường xuyên cùng nhau nghiên cứu y lý, có thể lấy được ghi chép tâm đắc của Lâm Tòng Nguyệt trong giai đoàn đầu là việc rất bình thường, nhưng vì sao trong tay Hồ Cửu Nương lại có một nửa phương thuốc của loại độc mới được kết hợp từ Quần Phương Đố và Tam Nguyệt Khứ?
Chẳng lẽ sau khi Lâm Tòng Nguyệt “nhập ma”, các nàng vẫn còn liên hệ?
Người trong cuộc đều đã qua đời, việc này đã không thể kiểm tra.
Lục Kiến Vi đè nén suy nghĩ này lại, lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên bút ký của Đậu Đình.
Từ cách hành văn mà xem, quá trình nghiên cứu chế tạo này không giống như sao chép, cũng không phù hợp thói quen sử dụng thuốc của Lâm Tòng Nguyệt.
Những gì mà A Điều học đều hoàn toàn bắt nguồn từ Lâm Tòng Nguyệt, phương thuốc bán thành phẩm mà nàng thử giải chắc chắn phù hợp với phong cách của Lâm Tòng Nguyệt.
Nhưng mặc kệ là chế độc hay là dùng thuốc, đều khác một trời một vực so với trình tự nghiên cứu chế tạo thuốc giải Quần Phương Đố trên bút ký này.
Bản chép tay này, dường như là chính tay Đậu Đình viết ra.
Lâm Tòng Nguyệt hạ độc hung ác, Thần Y Cốc dưới ánh mắt chờ mong của vạn người chế ra thuốc giải, cứu sống những kẻ trúng độc, cho nên địa vị ở giang hồ càng thêm tiếng tăm lẫy lừng.
Đây có phải là quá trùng hợp hay không?
Lục Kiến Vi cũng không ngại dùng suy đoán ác ý phân tích người khác.
Ít nhất Đậu Đình muốn lợi dụng Đỗ Hàn Thu hãm hại nàng, nàng coi hắn thành người xấu là điều hợp lý.
Vậy có phải nàng cũng có thể suy đoán ra, sự xuất hiện của “Quần Phương Đố” rất có thể không liên quan tới Lâm Tòng Nguyệt hay không?
“Thẩm cô nương, ăn cơm thôi.” Bạch Quả gọi từ bên ngoài.
Lục Kiến Vi cất bút ký, theo tiếng mở cửa.
“Ngươi mỗi ngày trốn trong phòng làm gì vậy?” Vẻ mặt Bạch Quả đầy tò mò: "Thượng Quan tỷ tỷ không ra khỏi cửa, ngươi cũng không ra khỏi cửa, chỉ có Tiểu Đào tỷ tỷ chơi với ta.”
“Việc học ngươi không học, chỉ muốn chơi?” Lục Kiến Vi chế nhạo.
Bạch Quả đắc ý nói: “Ta học vừa nhanh vừa tốt, sư phụ cho phép ta chơi thêm một chút.”
“Ngươi thường chơi cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ra suối bắt cá, thả diều trên cỏ, bắt bướm, đánh đu, rất nhiều thứ có thể chơi.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-429.html.]
“Mười một tuổi, làm sao vậy?”
“Nhỏ như vậy sao, chắc ngươi không biết chuyện trước kia của Thần Y Cốc.”
“Sao có thể không biết, từ nhỏ ta nghe chuyện trong cốc mà lớn lên, không có chuyện gì mà ta không biết!”
Lục Kiến Vi ra vẻ không tin, nói: “Vậy ngươi biết, cốc chủ của các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi không?”
“Chuyện này quá đơn giản, con nít ba tuổi đều biết, bảy mươi tám tuổi.” Bạch Quả chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ tự tin.
Lục Kiến Vi lại hỏi: “Ai là ngươi thông thạo nối gân mạch nhất trong cốc?”
“Chuyện này cần phải nói sao?” Bạch Quả tự hào nói: "Không ai khác ngoài sư phụ!”
“Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một đề khó.”
“Ngươi hỏi đi.”
Lục Kiến Vi làm bộ suy nghĩ mấy giây, đắc chí nói: “Cái này chắc chắn ngươi không biết, là chuyện xảy ra mười năm trước, ngươi lúc ấy còn chưa nhớ gì hết.”
“Ngươi hỏi nhanh đi.”
Lục Kiến Vi ghé sát vào lỗ tai của nàng, nhẹ giọng.
“Ngươi có biết Quần Phương Đố hay không?”
Bạch Quả ngạc nhiên, khó tin quay đầu nhìn nàng.
Chỉ vậy thôi sao?
Chuyện này rất khó sao?
“Chuyện này ta đã nghe tám trăm lần, trong Vinh Dự Đường còn có ghi chép, Đậu y sư bởi vì giải độc này mà đặc biệt được tiến cử từ y sư cấp năm đến y sư cấp sáu, còn chuyển trạch viện tới đây.”
Lục Kiến Vi híp mắt mỉm cười khen ngợi: “Quả thật là vạn sự thông, cái gì cũng biết.”
“Đó là đương nhiên.”
Sau khi ăn xong, Viên Quỳnh gọi Lục Kiến Vi lại.
“Hôm nay dẫn ngươi đi gặp Đậu Đình, hỏi xem hắn có đồng ý giải độc cho bằng hữu của ngươi hay không.”
Lục Kiến Vi: “Cảm ơn Viên y sư.”
“Ta cũng đi.” Thượng Quan Dao nói: "Ta muốn đi cùng Thập Nhị.”
Lục Kiến Vi hiểu ý nàng.