Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:04
Lượt xem: 40
“Ta đã nói trước với bằng hữu, nếu nàng tới Thần Y Cốc thì lập tức kêu người ở ngoài cốc truyền tin cho ta, nhưng bây giờ vẫn chưa có thư, chắc là ở trên đường có việc chậm trễ.”
Đậu Đình nhíu mày sau đó lại thả lỏng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không sao, ta sẽ nhờ người để ý, nếu có người tới tìm Thẩm tiểu hữu, lập tức kêu nàng trực tiếp đi Quy Hạc Cư, ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày ở Quy Hạc Cư, bằng không Thẩm tiểu hữu đi cùng ta trước.”
Lục Kiến Vi cố ý nói: “Hay là để ta ở đây chờ nàng.”
“Người lạ không thể đi vào Quy Hạc Cư, chỉ sợ khi các ngươi tới nơi ta đang chuyên tâm chẩn trị cho cư sĩ, người gác cổng không được cho phép, e rằng sẽ không cho các ngươi đi vào.”
“Vậy ta và bằng hữu ở ngoài cốc chờ Đậu y sư trở về.” Lục Kiến Vi tiếp tục làm bộ không hiểu việc đời.
Vẻ mặt của Đậu Đình cứng đờ.
“Thẩm cô nương, không phải ta nói ngươi, y sư vốn là chỉ là nể mặt của Viên y sư và Thượng Quan cô nương mới đồng ý cứu bằng hữu của ngươi một lần, ngươi từ chối như vậy chỉ là thêm phiền cho y sư.” Dược phó khó chịu nói.
Một dược phó khác phụ họa: “Đúng vậy, y sư đã hao hết tâm trí vì Quy Hạc Cư sĩ, còn phải bôn ba qua lại để cứu bằng hữu của ngươi, ngươi có lương tâm hay không?”
Ngoài cốc cũng có không ít người bệnh và người nhà đến tìm đại phu, nghe được tranh cãi bèn xúm lại đây.
“Không sai, vị cô nương này, Đậu y sư thường xuyên ra ngoài khám bệnh, vì tiết kiệm thời gian nên thường sắp xếp cho người đến chữa trị ở Quy Hạc Cư, từ trước tới nay đều là như vậy.”
“Nghe nói vị kia ở Quy Hạc Cư bệnh rất nặng, mỗi lần Đậu y sư đều cực kỳ hao tổn tinh thần, các ngươi cùng ở trong phủ, còn có thể cho y sư có thêm thời gian nghỉ ngơi.”
“Đậu y sư ở Quy Hạc Cư, hai ngày đầu tiên còn có thể tranh thủ giải độc cho các ngươi, đúng là cho ngươi cơ hội ngươi lại không cần.”
Lục Kiến Vi: ???
Xem ra không đồng ý thì không được.
“Thôi, nếu Thẩm cô nương không muốn đi, chờ ta khám bệnh tại nhà xong, trở về sẽ giải độc cho bằng hữu ngươi.” Đậu Đình dẫn đầu lui một bước.
Mọi người càng thêm tức giận.
Lục Kiến Vi càng thêm cảm thấy việc này có mờ ám, nhưng có mờ ám lại càng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-433.html.]
Nàng làm bộ áy náy nói: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo, vậy nghe theo lời Đậu y sư vừa nói đi.”
Đoàn người đi tới Quy Hạc Cư.
Quy Hạc Cư ở phía đông của Vấn Tiên trấn, cách đường phố ồn ào náo động một đoạn, chung quanh thanh tịnh ưu nhã, ít có người làm phiền.
Lục Kiến Vi đi theo Đậu Đình vào đình viện.
Vừa vào viện, nàng lập tức nhạy bén phát hiện một luồng nội kình cực kỳ mạnh mẽ xẹt qua đỉnh đầu.
Hành động rất mờ ám, võ sư cấp sáu bình thường rất khó phát hiện, nhưng Vô Danh công pháp có thể phát hiện được.
Nếu cảm giác của nàng không sai, thì nội lực có lẽ là cấp tám.
Chủ nhân của Quy Hạc Cư là một vị Võ Vương cấp tám?
Ngoại trừ cấp tám, trong nhà còn có không ít võ giả cấp bốn, cấp năm.
Bước qua tiền viện, Lục Kiến Vi dưới sự dẫn dắt của người hầu mà tách khỏi Đậu Đình.
“Cô nương, Đậu y sư phải đi xem bệnh cho chủ nhân trước, ngươi theo ta đi ra phòng ở hậu viện nghỉ ngơi, hậu viện còn có các vị khách nhân khác, sẽ không quá cô đơn.”
Người nói là một người hầu tướng mạo bình thường, đôi mắt rất sáng, tuy không nhìn thẳng nàng, nhưng khóe mắt vẫn dừng trên mặt nàng.
Lục Kiến Vi gật đầu: “Đa tạ.”
Lục Kiến Vi âm thầm cảm thán với Tiểu Khách: “Võ Vương cấp tám chính là ngang tàng, người hầu đều là võ giả cấp năm.”
Tiểu Khách: “Ngươi còn nhớ Yến tiểu nhị ở khách điếm là võ giả cấp sáu không?”
“…”
Người hầu dẫn nàng đi vào một viện nhỏ, trong viện đã có hai vị võ giả cấp bốn mang theo một đứa trẻ mới sinh, đúng là đôi phu thê lúc trước gặp được trên đường.
Hai người nhìn thấy Lục Kiến Vi rất đỗi vui mừng.
“Cô nương, chúng ta thật là có duyên.”