Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:06
Lượt xem: 45
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Đúng thật có duyên.”
Nàng chọn một căn phòng trống đi vào, trong phòng có đầy đủ các loại gia cụ, sạch sẽ ngăn nắp, dường như thường xuyên có người quét dọn.
“Cô nương hãy nghỉ ngơi ở chỗ này, có chuyện gì có thể gọi ta.” Người hầu khách sáo một câu, đang chuẩn bị lui ra.
Lục Kiến Vi không chút khách sáo: “Ta có hơi khát, có thể đưa chút nước trà hay không?”
Người hầu: “…”
Người tới đây đều là cầu y cứu mạng, nói bọn họ câu nệ cẩn thận cũng không phải nói quá, làm sao lại dám sai khiến người hầu của chủ nhà như nàng?
Người giống Lục Kiến Vi đúng là lần đầu thấy.
“Có phải không tiện hay không?” Lục Kiến Vi tỏ vẻ hiểu chuyện nói: "Nếu không tiện thì thôi.”
Người hầu: “… Cô nương đợi chút.”
Hắn cúi đầu rời đi.
Tiểu Khách nhịn không được hỏi: “Có vấn đề?”
“Hắn mặt ngoài khách sáo, nhưng trong mắt không có một chút lễ phép nào, nhìn chằm chằm vào mặt ta, giống như là đang suy tính cái gì. Ta vừa mới thử hắn, quả nhiên không phải người hầu đứng đắn.”
Tuy rằng Võ Vương cấp tám, người hầu cấp năm không cần thiết khách sáo đối với một người ở nhờ như nàng, nhưng như vậy mới nói rõ là có vấn đề.
Chẳng lẽ trong nhà này không có người hầu bình thường, buộc một võ giả cấp năm phải ra đón khách?
Một lát sau, có người hầu đưa nước trà lên, không phải là võ giả cấp năm lúc nãy.
Lục Kiến Vi gọi hắn lại: “Ta vào đây ở nhờ, còn không biết chủ nhân nơi này họ gì?”
“Tiểu nhân không dám bàn luận về chủ nhân, xin lui xuống trước.” Người hầu trả lời một câu, lập tức vội vàng rời khỏi phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi ở hai ngà, cũng chưa gặp mặt Đậu Đình.
Hai ngày nay, chỉ có người hầu đưa nước đưa cơm, còn có đôi phu thê ngẫu nhiên tới tìm nàng nói mấy câu.
Nếu chủ nhân của Quy Hạc Cư thật sự bị thương năng, nhưng hắn là một Võ Vương cấp tám, ai sẽ khiến hắn bị thương?
Nếu không bị thương, vậy hai ngày này Đậu Đình đang làm gì?
Bên ngoài Quy Hạc Cư, có một người đang che giấu khí tức ẩn nấp trên cây.
Thân hình của hắn thon gầy, ẩn mình dưới tán cây tươi tốt, người khác sẽ khó phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-434.html.]
Hai ngày.
Cô nương có thuật dịch dung cao siêu kia đi vào bao lâu, hắn đã đợi ở đây bấy lâu.
Lão già Đậu Đình kia chữa bệnh chậm như vậy sao?
Hắn buồn chán nằm ở trên thân cây, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cành lá chiếu xuống tia nắng le lói, ánh sáng theo gió lay động, hắn vươn tay bắt lấy, nắm một tia sáng trong lòng bàn tay.
Đại môn bỗng nhiên có động tĩnh.
Hắn trừng mắt quan sát
Một đôi phu thê vui sướng đi ra cửa sân, trong lòng n.g.ự.c ôm tã lót, đứa nhỏ bị tã lót che khuất nhìn không thấy mặt.
Nghe nói Đậu Đình đồng ý yêu cầu khám bệnh của một đôi phu thê, chắc là bọn họ.
Đây là đã chữa khỏi?
Phu thê hai người đi xuống bậc thang, khuôn mặt đập vào mắt hắn.
Thanh niên khẽ nhướng mày, không đúng.
Trên mặt hai người đều đeo mặt nạ dịch dung.
Trên giang hồ người đeo mặt nạ không ít, đây vốn cũng không có gì đáng để ý, chỉ trách ở chỗ mặt nạ dịch dung của bọn họ đều rất tinh tế.
Tuy rằng còn kém xa hắn, cũng kém xa nữ hiệp dịch dung kia, nhưng không thể phủ nhận trình độ này không tầm thường.
Trên giang hồ có cặp phu thê nào giỏi dịch dung sao?
Trong trí nhớ của hắn là không có.
Nhưng nghĩ đến nữ hiệp dịch dung, hắn hoài nghi tin tức của chính mình không đủ nhanh nhạy.
Lương Thượng Quân nghĩ mãi cũng không ra.
Tới Thần Y Cốc một chuyến, thế nhưng lại gặp phải vài cao thủ dịch dung.
Từ khi nào mà thuật dịch dung dễ học như vậy?
Lại thêm một ngày, đại môn lại mở ra lần nữa.
Một cô nương với khuôn mặt quen thuộc bước qua cửa, thân hình, quần áo và dáng đi đều cực kỳ giống vị nữ hiệp kika.
Rốt cuộc ra rồi!
Lương Thượng Quân đang chuẩn bị nhảy xuống bắt chuyện với nàng, nhưng lại đột nhiên sửng sốt khi đối phương quay mặt lại.