Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:07
Lượt xem: 34
Không đúng, đó không phải là nàng!
Ai đó đã bắt chước mặt nạ dịch dung của nàng, mô phỏng nàng.
Vì sao lại muốn làm như vậy?
Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?
Lục Kiến Vi ở lại Quy Hạc Cư năm ngày, Đậu Đình vẫn luôn chẩn đoán điều trị cho Võ Vương cấp tám, chỉ đến ngày thứ ba mới xuất hiện, hỏi thăm về bằng hữu của nàng, sau khi biết được không có tin tức gì từ bằng hữu của nàng thì mới giải độc cho đứa con của đôi phu thê nọ.
Quá trình giải độc mất mấy ngày, vợ chồng hai người chỉ có thể tiếp tục đợi ở trong nhà.
Lục Kiến Vi rảnh rỗi không có việc gì làm, lật hết các quyển y thư xem một lần, nàng thật sự có thêm vài phần hiểu biết về dược lý và độc thuật, cũng càng hiểu rõ hơn về trình độ và thói quen khám chữa bệnh của Đậu Đình.
Dựa vào y thuật của Đậu Đình, giải độc cho một đứa trẻ sơ sinh căn bản không mất nhiều thời gian như vậy.
Lão đang cố tình trì hoãn.
Mọi việc đang dần trở nên thú vị.
Lục Kiến Vi không thích bị động, trong tình huống điều kiện cho phép, nàng thích chủ động xuất kích hơn.
Thay vì đợi người khác đào hố, tốt hơn hết là cắt đứt kế hoạch đào hố của đối phương trước khi bên kia bắt đầu đào hố.
Nàng đi ra sân, nói với tôi tớ đang canh giữ ở ngoài viện: "Bằng hữu của ta lâu như vậy còn chưa tới, ta có chút lo lắng, ta muốn ra ngoài chủ động tìm nàng."
Tôi tớ ngăn nàng lại.
"Mong cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi thông báo với chủ nhân."
Lục Kiến Vi liền đứng chờ tại chỗ.
Một lúc sau, Đậu Đình xuất hiện ở ngoài viện, nụ cười nho nhã hiền hoà.
"Thẩm tiểu hữu đừng vội đi, cư sĩ cho mời ngươi."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-435.html.]
Lục Kiến Vi không nhúc nhích, nhưng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Ta chỉ đi ra ngoài một chuyến, cư sĩ tìm ta làm gì?"
"Thẩm tiểu hữu nói đùa rồi." Đậu Đình nói: "Cư sĩ là người từ tâm, chỉ là ngươi đột nhiên rời đi, hắn cảm thấy chiêu đãi trong nhà không chu toàn, muốn gặp mặt đích thân xin lỗi."
Lục Kiến Vi khó hiểu: "Ta tá túc lại nơi này là đã nhận được ưu ái từ gia chủ rồi, chưa kể việc chiêu đãi cũng không có không chu toàn, cho dù thực sự có thì ta cũng sẽ không bất mãn với hắn. Ta còn vội đi tìm bằng hữu, thật sự không cần phải khách khí như vậy."
"Thẩm tiểu hữu, trong lòng cư sĩ vốn mẫn cảm, nếu như ngươi không gặp mặt trực tiếp, hắn chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian." Đậu Đình thở dài nói: "Không bằng như vậy đi, nếu như ngươi đi giải quyết khúc mắc này, tiền khám bệnh của bằng hữu ngươi, Đậu mỗ sẽ không lấy một xu."
"Thật sao?" Lục Kiến Vi kinh ngạc nói: "Thật sự không lấy dù chỉ một xu sao?"
"Hoàn toàn là sự thật."
"Được, vậy ta sẽ đi qua một chuyến, nhân tiện cảm ơn ân tình cư sĩ đã thu lưu."
Đậu Đình: "…"
Xem ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều, đây chỉ là một nữ nhân vừa thiển cận vừa tham lam mà thôi.
Lục Kiến Vi đi theo hắn về hướng chủ viện.
Quy Hạc Cư có diện tích rộng lớn, từ khách viện đến chính viện đi bộ mất khoảng chừng mười lăm phút.
Suốt đường đi bầu không khí im lặng hơi có phần xấu hổ, Đậu Đình liền thuận miệng dò hỏi.
"Ta vẫn chưa biết Thẩm tiểu hữu xuất thân từ môn phái nào, lệnh tôn lệnh đường là làm gì?"
Lục Kiến Vi: "Ta không môn không phái, có điều phụ mẫu thời trẻ từng gặp được kỳ ngộ, học được một chút võ kỹ, cho nên ta mới có cơ hội lang bạt giang hồ."
"Thì ra là thế." Đậu Đình lại nói: "Thẩm tiểu hữu thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ mà đã có nội lực cao thâm như vậy."
"Đậu y sư sao lại nói những lời này?" Lục Kiến Vi kinh ngạc: "Ta chỉ học được một ít võ kỹ bất nhập lưu mà thôi, chưa từng luyện nội công bao giờ."
Đậu Đình vuốt râu cười nói: "Che giấu thực lực lang bạt giang hồ là việc rất thường thấy, quả thật biện pháp của tiểu hữu cũng rất cao minh, người bình thường sẽ không nhìn ra. Nhưng sự khác biệt giữa cao thủ và võ giả cấp thấp rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết Thẩm tiểu hữu là người phi phàm."
Lục Kiến Vi: "…"