Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:14
Lượt xem: 29
Mười nghìn lượng tiền xem bệnh, ai cũng muốn chiếm món hời này.
Tề Xuyên đột nhiên hoàn hồn: “Được! Ta đồng ý thử!”
Đây là cơ hội duy nhất, nếu như không được cứu chữa, chờ đợi nương chỉ có thống khổ đến chết. Hắn không thể từ bỏ, hắn chỉ có thể đánh cược.
Cược Lục chưởng quầy thật sự diệu thủ hồi xuân, cược Thanh Thiên Nữ Hiệp sẽ không nuốt lời.
Lục Kiến Vi làm việc chu toàn, sẽ không nói xuông, nàng dặn dò Nhạc Thù soạn thảo một phần khế ước, để Tề Xuyên ấn dấu tay và ký tên, sau đó mới chuyển Tề phu nhân vào phòng khám.
Tề phu nhân không biết võ công, nội lực còn sót lại trong kinh mạch đến từ võ sư cấp bốn, vị võ sư này không hạ sát chiêu, nhưng cũng không muốn nàng được dễ chịu.
Cấp bậc nội lực không cao không thấp, vừa vặn thích hợp để thí nghiệm.
Suy nghĩ của Lục Kiến Vi rất đơn giản, kinh mạch có thể hấp thu và phóng thích nội lực là bởi vì có "khiếu", nội lực bản thân đã quen thông qua "khiếu" để ra vào, nội lực ký sinh lại bởi vì không cách nào nghe theo sai khiến, sau khi ngoại lực mạnh mẽ tiến vào, khó có thể thông qua "khiếu" để rời khỏi kinh mạch.
Nếu như nàng có thể tìm được cái gọi là "khiếu", sau đó dùng châm pháp tiến hành dẫn lối khơi thông, thì có thể đuổi nội lực ký sinh ra khỏi cơ thể.
Võ giả có khiếu, người không phải võ giả cũng có, chỉ là chưa từng dùng đến mà thôi, cần Lục Kiến Vi hao phí càng nhiều tâm tư đi tìm.
Thông thường mà nói, khiếu môn trong kinh mạch mỗi người đều giống nhau, chỉ cần nàng có thể nghiên cứu ra châm pháp có tính phổ quát nhất, có lẽ sẽ có thể giải quyết được tổn thương mà y sư giang hồ cũng bó tay này.
Lục Kiến Vi mở bao kim châm ra, chậm rãi mò mẫm từng chút một.
Lúc trước, nàng cứu chữa cho một bệnh nhân tương tự, nhiều nhất chỉ cần tốn thời gian nửa nén hương, lần này lại mất cả một ngày.
Rất nhiều người tới đây vì y thuật của nàng, không thể không chờ đến ngày mai và ngày kia.
Tề Xuyên ngồi ở sảnh đường, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa phòng khám, trong lòng hắn giống như có đàn kiến leo lên gặm cắn, hận không thể lập tức vọt vào xem rốt cuộc nương mình thế nào rồi.
Hắn chỉ có một người nhân này, vất vả lắm mới đưa được người đến Giang Châu, hắn muốn nhìn thấy mẫu thân tỉnh lại gọi hắn một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-472.html.]
Thời gian khám chữa bệnh đã trôi qua, trong khách điếm đã không còn khách nhân nào nữa, tất cả mọi người đều tụ tập trong sảnh đường chờ Lục Kiến Vi kết thúc trị liệu.
Nhạc Thù thấp giọng nói: "Chưởng quầy chữa bệnh, chưa từng cần thời gian dài như vậy, lần này rất khó giải quyết phải không?”
"Dùng phương pháp mới, hẳn là không dễ dàng." Trương bá nói.
Tiết Quan Hà: "Ta đi hâm nóng đồ ăn đây, chưởng quầy đã không ăn gì một ngày rồi.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong, một góc áo trắng nõn đập vào mắt.
Mọi người đều đứng dậy, trong mắt tràn ngập quan tâm.
Tề Xuyên đứng lên quá mạnh, dùng sức một cái, băng ghế cũng bị nghiêng về phía sau, nện xuống đất phát ra tiếng động thật lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn đã không còn quan tâm gì được nữa, nắm chặt nắm đ.ấ.m hỏi: "Lục chưởng quầy, nương ta thế nào rồi?”
"Nàng không sao rồi.” Lục Kiến Vi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, chuyển hướng sang A Điều: “Còn lại vết thương cũ, ngươi xử lý cho nàng.”
"Vâng.”
Mọi người nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt nàng nên cũng không nhiều lời, chờ nàng lên lầu mới quay về làm chuyện của mình.
Tề Xuyên: ???
Cứ như vậy mà đi sao?
Hắn run rẩy nói: "Ta có thể nhìn nương ta không?”
A Điều gật đầu: "Có thể.”
Tề phu nhân yên lặng nằm trên giường trong phòng khám, màu xanh trắng trên mặt đã gần hết, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận sáng bóng, nếp gấp giữa hai lông mày cũng thả lỏng, nhìn qua đã không còn cảm giác đau ốm.
Tề Xuyên bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi mừng rỡ kích động, nước mắt rơi lã chã.