Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 473
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:16
Lượt xem: 39
Thanh Thiên Nữ Hiệp thật sự đã chữa khỏi cho nương hắn rồi!
Gian phòng trên lầu ba, Lục Kiến Vi tê liệt ngã xuống giường.
Quá mệt mỏi, mệt đến mức nàng không thể nhấc tay lên nổi nữa, nếu không phải có nội lực chèo chống, nàng đã không chịu nổi từ lâu rồi.
Tìm kiếm khiếu môn đã hao phí phần lớn tinh lực của nàng, sau khi dùng châm pháp xua đuổi nội lực ra ngoài khiếu môn, ngay cả sức để rút châm ra nàng cũng không có.
Qua một hồi lâu, nàng mới thu dọn xong bao đựng châm.
Nhưng lần này thu hoạch khá phong phú.
Lần đầu tiên thử nghiệm chưa có kinh nghiệm nên còn phải đi không ít đường vòng, chờ nàng thử thêm vài trường hợp, sau đó tổng kết quy luật thì không cần tiêu tốn nhiều thời gian như vậy nữa.
Mấy ngày sau, nàng lặp lại phương pháp mới, lại trị cho vài người tình nguyện, tổng kết ra quy luật, nghiêm túc ghi lại trong sổ ghi chép, đặt tên cho nó là "Ly Khiếu Châm Pháp".
"Chúc mừng Vi Vi, cấp bậc của Xuân Thu Dược Kinh đã tăng lên thuần thục, xin hãy không ngừng cố gắng.” Tiểu Khách bất thình lình xuất hiện, thốt ra nhắc nhở.
Lục Kiến Vi cũng có vui mừng, nhưng không đến mức mừng rỡ.
Cập bậc của Xuân Thu Dược Kinh không thể hiện trình độ học tập quyển sách này của nàng, mà là dùng tiêu chuẩn của quyển sách này để đánh giá trình độ y thuật của nàng.
Sau khi nàng giải quyết hoàn hảo chứng bệnh ký sinh xong thì có dự cảm cấp bậc sẽ tăng lên.
Quả nhiên trong dự liệu của nàng.
Hệ thống thừa nhận nàng đã có thành tựu trong y học, đây là thành quả nghiên cứu thật sự thuộc về chính nàng.
Cấp bậc tăng lên là chuyện đương nhiên.
Không thể không nói, khá có cảm giác thành tựu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-473.html.]
Vất vả lắm mới giải quyết được một căn bệnh nên Lục Kiến Vi tự cho mình một ngày nghỉ ngơi, dù sao cũng không phải ngày nào nàng cũng có bệnh nhân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mặt trời đầu hạ như thiêu như đốt, rọi lên người mang cảm giác cháy nóng.
Tề Xuyên đi đến trước mặt Lục Kiến Vi, sắc mặt kiên định quỳ xuống đất, thành khẩn dập đầu mấy cái vang thành tiếng.
"Ân cứu mạng của Lục chưởng quầy, Tề Xuyên không thể báo đáp! Nhưng sau này có bất cứ yêu cầu nào, ta có c.h.ế.t cũng không chối từ!”
Lục Kiến Vi lười biếng nói: "Không cần phải như thế, giữa ngươi và ta chỉ là giao dịch, mỗi người đều có nhu cầu riêng, bây giờ giao dịch kết thúc, ngày sau chắc hẳn sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Nàng không cần nhiều người muốn c.h.ế.t vì mình như vậy.
Tề Xuyên biết rõ mình vô dụng, bên cạnh Lục chưởng quầy, người tài ba xuất hiện lớp lớp, nào có chỗ cho hắn?
Hắn lấy một khối ngọc ra từ trong ngực, chính là khối ngọc cũ mà ngày đó cho đến phút chót mới nỡ lấy ra đổi tiền chẩn đoán.
"Đây là gia bảo gia truyền mà cha ta lưu lại, là vật quý giá nhất trên người ta, mặc dù không có cách nào hoàn trả ân cứu mạng, nhưng..."
"Ta nói rồi, ngươi không cần phải như thế.” Lục Kiến Vi thản nhiên nói: “Ta cũng không phải là đại thiện nhân trong suy nghĩ của ngươi, ta cứu người cũng phải có điều kiện, hẳn là ngươi cũng biết rất rõ việc này. Ngươi giữ lại bảo vật gia truyền của mình đi!”
Tề Xuyên sửng sốt.
Mặc dù sự thật là như thế, nhưng đúng là hắn đã chịu ơn của nàng.
"Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi chuyển xe lăn chậm rãi đi đến: “Mạo muội quấy rầy.”
Lục Kiến Vi nhìn hắn một cái: “Xong việc rồi sao?”
"Đã làm thỏa đáng.” Ánh mắt Ôn Trứ Chi hướng về khối ngọc kia, chậm rãi nói: “Tề công tử có thể cho ta mượn xem ngọc một chút được không?”
Tề Xuyên liếc mắt nhìn Lục Kiến Vi một cái, thấy nàng không có phản ứng mới đưa ngọc cho Ôn Trứ Chi.
Sắc ngọc đã ố vàng, là một món đồ cũ kỹ, mặt ngọc khắc hoa văn phức tạp, thoạt nhìn giống như một con rồng, nhưng thủ pháp điêu khắc tựa hồ có chút thô ráp, nhìn kỹ lại là mấy con rắn xếp chung một chỗ.
Lục Kiến Vi hỏi: "Ngươi nhìn ra có gì đặc biệt sao?”