Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 481
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:34
Lượt xem: 41
Ngay cả Yến Phi Tàng trong lòng chỉ có luyện đao cũng không ngoại lệ.
Lại nhìn chủ tớ Ôn gia, Ôn Trứ Chi rũ mắt ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không biết có si mê hay không, A Nại lại dựa vào cột đình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phương hướng âm thanh truyền tới.
"Quan Hà.”
"A Nại.”
Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi cùng lúc mở miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người liếc nhau, lại dời ánh mắt nhìn về phía bốn người đang tới gần đình nghỉ chân.
Mấy người A Nại và Tiết Quan Hà đột nhiên tỉnh táo lại, kịp phản ứng vừa rồi mình đã làm gì, gương mặt không khỏi nóng lên, vô cùng xấu hổ.
Nhưng chỉ là một giọng nói êm tai thôi mà, sao bọn họ lại xuất thần?
Yến Phi Tàng ảo não quay lưng lại, nhắm mắt vuốt ve trường đao bên hông.
Đao mới là đồ vật khiến người ta mê muội nhất, những thứ còn lại đều là hư ảo.
Lương Thượng Quân ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, khuôn mặt dịch dung thường thường không có gì đặc biệt, đôi mắt làm bộ tò mò nhìn khách tới bên ngoài đình, nhìn qua không khác gì một gã sai vặt tầm thường.
Xe ngựa nhìn như khiêm tốn nhưng thật ra lại cực kỳ xa hoa.
Bất kể là vây liệu làm toa xe hay là ngựa kéo xe đều là bảo bối khó gặp. Rèm cửa sổ cũng được dệt bằng lụa thượng đẳng, trên đó nhuộm hương liệu cực phẩm, rèm lay động theo làn gió, mùi thơm cũng theo đó tràn ngập không gian.
Hai vị giang hồ khách trẻ tuổi cũng đều ăn mặc hoa quý, khí thế hiên ngang, vừa nhìn đã biết có xuất thân bất phàm.
Bốn người như vậy, ngược lại làm nổi bật đoàn người Lục Kiến Vi có vài phần sơ sài.
"Tiểu thư, đã đến đình nghỉ chân rồi.” Cô nương đánh xe bung một cây dù trúc, mặt dù tinh xảo đẹp mắt, xương dù dùng trúc cũng có giá trị không nhỏ.
Hai thiếu niên cưỡi ngựa cuống quít xuống ngựa, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội. Bọn họ đồng thời đưa tay vén rèm lên, một người ở bên trái, một người bên phải, đang lúc lôi kéo lẫn nhau, màn xe xoạt một tiếng, rách ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-481.html.]
Đám người: “...”
"Biện Hành Chu, có phải ngươi có bệnh hay không? Không thấy bản công tử đang vén rồi sao? Ngươi nhất định phải duỗi móng heo của mình ra hả, đúng là hành động ngu xuẩn!”
"Rõ ràng là ta duỗi tay trước, Triệu Thụy, ở trước mặt Tuyết Nhi có thể đừng cư xử thô lỗ như vậy hay không?”
Lục Kiến Vi: Tiếp tục xé đi, xé mãnh liệt một chút.
"Các ngươi có phiền hay không?” Cô nương đánh xe phất tay đuổi bọn hắn: “Các ngươi chặn ở cửa xe thì làm sao tiểu thư xuống xe được?”
Hai người lập tức im lặng, trừng mắt nhìn nhau vài lần, sau đó lui ra khỏi xe ngựa, nhưng vẫn đứng bên cạnh xe, như hộ vệ trung thành bảo vệ công chúa.
"Tuyết Nhi, ta dìu nàng xuống xe.”
"Tuyết Nhi, nếu nàng lo lắng trong đình có người ngoài, ta sẽ đuổi bọn họ đi."
Mấy người Lục Kiến Vi: “...”
Đuổi ai đi cơ?
Bên trong toa xe im lặng một lát, sau đó một bàn tay vén rèm xe ra, trắng nõn như ngọc, thon dài không xương.
Ánh mắt Lục Kiến Vi sáng lên, nhất định là một mỹ nhân.
Mỹ nhân cúi người đi ra, trên người mặc một bộ y phục trắng, dáng người mảng khảnh thon gầy, vóc người không cao không thấp, hết thảy đều vừa vặn.
Nàng đứng ở trên bậc đi xuống của xe, tay áo nhẹ nhàng bay trong mưa gió, như thiên sơn tuyết liên xuất trần không tì vết.
Chỉ tiếc, một chiếc mũ đã che khuất dung nhan của nàng.
Mỹ nhân xuống xe, đế giày trắng noãn đạp qua con đường bùn đất bẩn thỉu, bùn đen văng lên trên làn váy, bản thân nàng không thèm để ý chút nào nhưng hai nam nhân ở sau lưng lại đều không nhịn được.
"Ai, đều tại ta, khi nãy đáng nhẽ ra nên trải gạch đá, miễn cho làm bẩn váy áo Tuyết Nhi.”
"Vì sao Tuyết Nhi không dùng khinh công?”
Mỹ nhân không phản ứng lại bọn họ, theo thị nữ đi vào đình nghỉ chân, khi nhìn thấy bọn người Lục Kiến Vi thì lễ phép hành lễ một cái, sau đó quay lưng dựa vào lan can nhìn về dãy núi, rừng rậm ở nơi xa, không nói một câu nào.