Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:36
Lượt xem: 47
Triệu Thụy và Biện Hành Chu cảm thấy hơi thất bại, giữ vững tinh thần bước vào trong đình.
Đình nghỉ mát vốn cũng không lớn, nhóm của Lục Kiến Vi có tám người đã chen gần kín chỗ trong đình.
Sau khi chủ tớ mỹ nhân đi vào, bên trong đình lại càng thêm chật chội.
Triệu Thụy cảm thấy có phần chen chúc, cũng bởi vì không được mỹ nhân đáp lại mà sinh lòng phiền muộn, nhìn mấy người Lục Kiến Vi thì bừng lên lửa giận.
Tám người, cao nhất cũng chỉ cấp sáu, trên người mặc y phục cũng không tính là quý giá, ba thiếu niên mười mấy tuổi thì có đẳng cấp thấp hơn, còn có một người tàn phế đang ngồi xe lăn.
Người ngồi xổm ở trong góc chắc là xa phu không biết võ công, về phần hai cô nương còn lại, một người tướng mạo không tầm thường, nhưng lại không có một tia nội lực nào, một người nhỏ tuổi khác chắc là thị nữ.
Nói tóm lại, không có bất kỳ uy h.i.ế.p nào.
Hắn đứng chắp tay, vẻ mặt kiêu căng, chỉ nhìn Yến Phi Tàng nói: "Bản công tử bao hết đình này, thỉnh cầu chư vị dời bước.”
Lục Kiến Vi không khỏi cong môi cười lên.
Trên đường gặp kẻ ác, thật là thú vị.
Ngoài đình gió táp mưa sa, trong đình lại ngột ngạt im ắng.
Yến Phi Tàng ôm đao đứng đó, chưa từng liếc hắn lấy một cái, ngoảnh mặt làm ngơ với kẻ đang nói.
Triệu Thụy tức giận không thể kiềm chế, trong nháy mắt thả ra uy áp của võ sư cấp sáu về phía tám người Lục Kiến Vi, mưa gió ngoài đình cũng vì nội lực mà thay đổi phương hướng.
Yến Phi Tàng rút đao ra khỏi vỏ, đao phong sắc bén ngăn cản công kích của Triệu Thụy, lấy tư thái càng mạnh hơn đánh về phía đối phương.
Nội lực chạm vào nhau giữa không trung, vậy mà không phân cao thấp.
Triệu Thụy không khỏi ngạc nhiên, không ngờ ở nơi hoang vắng này cũng có thể gặp được đối thủ mạnh như vậy.
Hắn cẩn thận đánh giá Yến Phi Tàng, lại nhìn đao trong tay đối phương, trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Không chờ hắn mở miệng, Biện Hành Chu ở bên cạnh đã gỡ quạt xếp từ thắt lưng xuống, ưu nhã lưu loát mở ra, mỉm cười nói:
"Kinh Đào đao của Yến thị quả nhiên danh bất hư truyền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-482.html.]
Triệu Thụy trợn trắng mắt, giả vờ cái gì chứ!
"Yến huynh, Triệu mỗ vô ý mạo phạm ngươi, là do vừa rồi mắt của ta vụng về, không thể nhận ra ngươi.” Kiêu căng trên mặt hắn giảm đi mấy phần, thu hồi nội lực: "Ngươi có thể nghỉ ngơi ở trong đình.”
Lục Kiến Vi: Nhìn người gọi món*, không tệ, không tệ.
*Nhìn người gọi món: Tuỳ người mà có cách đối xử khác nhau.
Chắc là người này xuất thân từ đại tông đại phái, không chú ý đến tin tức ngầm trên giang hồ, cho dù nhận ra Yến Phi Tàng, cũng không biết bây giờ hắn đang làm thuê cho Bát Phương khách điếm.
Như vậy mới càng thú vị.
Yến Phi Tàng cũng thu hồi Kinh Đào, tiếng chuôi đao và vỏ đao va chạm quanh quẩn trong lẫn ngoài đình.
Hắn không hỏi thân phận Triệu Thụy, cũng không trả lời Triệu Thụy.
Thái độ như thế khiến trong lòng Triệu Thụy sinh buồn bực.
Nhưng Yến Phi Tàng chính là đệ nhất đao khách giang hồ, Triệu Thụy không muốn làm to chuyện ở trước mặt mỹ nhân, nếu thất bại, chẳng phải sẽ tổn hại hình tượng trong lòng mỹ nhân sao?
Tức giận trong lồng n.g.ự.c không thể phát tiết với Yến Phi Tàng, chỉ có thể phóng tới mấy người khác trong đình.
"Các ngươi hãy mau rời khỏi đây, đừng quấy rầy thanh tĩnh của Tuyết Nhi!”
Một trận gió gào thét lướt qua, cuốn theo những giọt mưa dày đặc, xào xạc tạt vào trên mái hiên.
Không ai trả lời.
Triệu Thụy: ???
Những người này nghe không hiểu tiếng người sao?
Biện Hành Chu lắc lư cây quạt, dựa cột mà cười, dáng vẻ không liên quan đến mình.
Lục Kiến Vi ngồi trên ghế đá, một tay chống xuống bàn đá nâng cằm, một tay khác rủ xuống đặt ở đầu gối.
Có bàn đá che chắn nên không ai nhìn thấy lòng bàn tay của nàng xuất hiện một viên đá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng nhặt viên đá này ở ven đường, thấy viên đã mượt mà đẹp mắt, nàng thu thập bỏ vào ba lô hệ thống, dùng làm ám khí.