Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:37
Lượt xem: 54
Lâm Vọng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Vậy thì một gian thứ phòng."
"A Nhạc, ghi sổ."
"Được, Lâm công tử, xin mời."
Lâm Vọng chắp tay: "Làm phiền tiểu huynh đệ."
"Lâm công tử khách khí rồi."
Hai người đi vào phòng, Lục Kiến Vi tiếp tục dựa vào ghế bập bênh nhắm mắt dưỡng thần.
Võ sư cấp sáu trung kỳ đến từ Thương Châu, thoạt nhìn có chút đặc biệt.
Người bình thường có lẽ không phát hiện được, nhưng nàng có trực giác nhạy bén, vả lại thân là y sư cho nên khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén.
Trên người Lâm Vọng có một mùi hương đặc biệt, giống như mùi một loại thuốc như không quá giống với dược liệu bình thường.
Bề ngoài trông hắn có vẻ vô hại, nhưng có một luồng khí tràng nguy hiểm.
Lục Kiến Vi cười hỏi: "Tiểu Khách, đã nhìn ra chưa?"
"Ngươi biết rồi còn hỏi ta." Tiểu Khách đã quá quen thuộc với nàng, đã có thể phân biệt được ý tứ đại biểu trong mỗi biểu cảm khác nhau của nàng.
Đã đến thời gian dùng bữa tối, người Ấp tộc vẫn chưa xuất hiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi ra lệnh cho tiểu nhị đóng cửa viện, đi vào thiện phòng ăn cơm.
Bốn người Hách Liên Tuyết vẫn luôn dùng cơm ở trong phòng, chưa bao giờ đi đến thiện phòng.
Vị khách mới đến lại không giống bọn họ, hắn lập tức đi vào thiện phòng, vô cùng lễ phép nói: "Lục chưởng quầy, trước đó ta đã dặn Tiết tiểu ca chuẩn bị bữa tối, nhưng ta lẻ loi một mình khó tránh khỏi cảm giác tịch mịch, không biết ta có thể ngồi cùng bàn cùng dùng bữa với các ngươi được không?"
Lục Kiến Vi thật sự rất dễ nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-506.html.]
"Mời ngồi."
Ánh mắt Lâm Vọng đảo qua một vòng.
Trên bàn bát tiên vuông vức, Lục Kiến Vi ngồi ở trên cùng, năm tiểu nhị còn lại lần lượt ngồi ở hai bên và cuối bàn.
Lương Thượng Quân ngồi ở cuối bàn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, niềm nở mời: "Lâm công tử, nếu ngươi không ngại thì mời ngồi ở đây."
Lâm Vọng thuận thế ngồi xuống, hiếu kỳ nói: "Ta nhớ rõ trong tiệm còn có một vị công tử, vì sao lại không thấy hắn ở đây?"
"Hắn cũng là khách ở trọ khách điếm cho nên không ăn cơm với chúng ta." Lục Kiến Vi trợn mắt nói dối.
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù hai mặt nhìn nhau.
Ngày hôm đó chưởng quầy đã nói mấy câu kỳ quái với Ôn công tử, sau đó Ôn công tử liền không cùng ăn cơm với họ nữa.
Cũng không biết nguyên nhân vì cái gì.
"Thì ra là thế." Lâm Vọng đột nhiên ngại ngùng nói: "Thật ra thì lúc trước ta có từng hỏi thăm những chuyện của Lục chưởng quầy, cũng biết được vị công tử kia họ Ôn, là người giàu có nhất vùng Giang Nam, khách trọ thường xuyên ở trọ trong khách điếm, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ cùng nhau dùng bữa."
"Lâm công tử là đệ tử của sư môn nào?" Lục Kiến Vi bất thình lình hỏi.
Lâm Vọng không mảy may sửng sốt một chút nào, vô cùng tự nhiên mà trả lời: "Ta là một tán khách giang hồ, nào có sư môn gì chứ."
"Ồ?" Lục Kiến Vi khen ngợi: "Không có sư môn mà cũng có thể tu luyện đến cấp sáu, Lâm công tử thật sự là thiên phú trác tuyệt."
Lâm Vọng lắc đầu đầy khiêm tốn: "So sánh với Lục chưởng quầy thì còn kém xa. Ai không biết Lục chưởng quầy tuổi còn trẻ đã trở thành Võ Vương cấp tám, y thuật cũng siêu phàm thoát tục, thật sự là tấm gương cho chúng ta."
"Lâm công tử quá khen rồi." Lục Kiến Vi lại thay đổi đề tài: "Ngươi tới Điền Châu là vì tìm thuốc sao?"
"Đúng vậy." Lâm Vọng gật đầu: "Ta nghe nói 'Cố Bạch Đầu' của Hồn Đoạn Lĩnh sắp nở hoa cho nên ta mới tới đây góp vui, nói như vậy chẳng lẽ Lục chưởng chưởng cũng tới đây vì thế sao?"
"Cố Bạch Đầu?" Nhạc Thù khó hiểu: "Đó là cái gì?"
Lâm Vọng kinh ngạc hỏi: "Các ngươi tới đây không phải vì cái này sao? Cố Bạch Đầu là một dược liệu quý hiếm, mười năm mới nở hoa một lần, vừa vặn năm nay là năm thứ mười trong kỳ. Lục chưởng quầy tinh thông dược lý, hẳn là ngài biết đúng không?"
"Có từng nghe thấy." Lục Kiến Vi không mặn không nhạt nói: "Làm sao Lâm công tử biết được?"