Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:39
Lượt xem: 44
Vị thuốc "Cố Bạch Đầu" này, Lục Kiến Vi từng nhìn thấy ở trong Bách khoa toàn thư dược liệu, quả thật đúng như những lời Lâm Vọng nói, mười năm mới nở hoa một lần.
Nó không phải thảo dược, mà là một loại cây, ngoại trừ đóa hoa nở rộ, thân cây cành lá đều không có giá trị chữa bệnh.
Hiệu quả cụ thể của loại dược này vẫn chưa được làm rõ, nhưng trong sách có ghi rằng việc thêm một lượng cánh hoa thích hợp vào một số phương thuốc, hiệu quả thành dược sẽ cao hơn rất nhiều loại dược trước đây.
Ví dụ như thêm một lượng thích hợp vào đan dược Bạch Ngọc Linh Chi, thuốc vốn dĩ có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm, có lẽ có thể kéo dài thêm hai năm, thậm chí ba năm.
Bởi vì mười năm mới nở hoa một lần nên nó không được đưa vào thương thành của hệ thống. Lục Kiến Vi chưa từng tận mắt nhìn thấy, cũng chưa từng thử nghiệm hiệu quả thuốc của nó.
Theo lý thuyết, tin tức về sự nở hoa của loại thần dược này nhất định sẽ được người dân bản xứ canh giữ nghiêm ngặt, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, cùng lắm là một số môn phái nội tình thâm sâu, đại tông môn tin tức linh thông ở Trung Nguyên biết được chuyện này, làm sao một tán khách giang hồ như Lâm Vọng lại biết chuyện này?
Vì sao hắn lại cố ý để cập đến loại dược này?
"Xem ra Lục chưởng quầy không biết tin tức này, là ta đường đột rồi." Lâm Vọng cười giải thích: "Ta từng kết bạn với một thương nhân buôn bán thuốc, hắn kinh doanh nhiều năm ở Đạt Đạt Thành, tin tức này là do hắn tiết lộ cho ta. Một cánh hoa của Cố Bạch Đầu cũng là vật báu vô giá, chờ đến khi thật sự nở hoa, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tiến đến tranh đoạt."
Lục Kiến Vi: "Chỉ với võ công của Lâm công tử, nhất định có thể có được như ước nguyện."
"Lục chưởng quầy chớ có tung hô ta quá mức, ta chẳng qua chỉ là võ sư cấp sáu, làm sao có thể đoạt đi trước mặt các cao thủ khác?" Lâm Vọng dừng một chút, ánh mắt cực kỳ chân thành: "Nếu như Lục chưởng quầy nguyện ý ra tay, nhất định có thể bắt được nó trong tay."
Lục Kiến Vi cười nói: "Đến cả việc nó mọc ở đâu, nở hoa vào lúc nào ta cũng không rõ ràng."
"Nghe nói nó ở sâu trong Hồn Đoạn Lĩnh, cách thời gian hoa nở còn nửa tháng." Lâm Vọng nói rất thản nhiên, tựa hồ không hề quan tâm đến có bao nhiêu người đi tranh đoạt.
Nửa tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-507.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiện tại là hai mươi năm tháng tám, cũng tức là nở hoa vào trung tuần tháng chín.
(Một tuần ở cổ đại bằng mười ngày.)
Cổ Thần Tiết vào mùng sáu tháng chín.
Xem ra tháng chín sẽ là một tháng tương đối náo nhiệt.
"Lâm công tử không lo lắng việc nói cho chúng ta biết sẽ tăng thêm một đối thủ cạnh tranh sao?"
Lâm Vọng: "Ta biết tự mình hiểu lấy, nhiều võ giả đi cướp đoạt như vậy, làm sao ta có thể tranh được chứ? Vừa rồi ta cũng đã nói, ta chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi."
Lục Kiến Vi cười nói: "Có lẽ xem náo nhiệt cũng có thể có cơ hội gặp gỡ khác, tại đây, Lục mỗ cầu chúc Lâm công tử thành sự trở về."
"Lục chưởng quầy thật sự không đi sao?" Lâm Vọng lộ ra vẻ mặt mất mát: "Nếu như ngươi nguyện ý ra tay, sao có thể không lấy được Cố Bạch Đầu? Đáng tiếc."
Lục Kiến Vi cơm nước xong xuôi trở lại phòng.
Nàng rất muốn "Cố Bạch Đầu", không chỉ bởi vì dược hiệu của nó mà còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Nàng suy đoán rằng dược liệu cuối cùng trong phương thuốc giải dược của "Phó Hoàng Tuyền" chính là "Cố Bạch Đầu".
Nàng và A Điều từng suy đoán căn cứ vào bút ký của Lâm Tòng Nguyệt, hoàn thành nốt phần dược liệu còn lại trong phương thuốc, chỉ còn lại một dược liệu cuối cùng mãi vẫn không có chút manh mối.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, ngoại trừ loại dược liệu cuối cùng, nếu như tất cả những dược liệu phía trước dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ thì có thể giải trừ độc tính của "Phó Hoàng Tuyền".
Nhưng vừa hay không thể nào dung hơn một cách hoàn mỹ.