Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:41:09
Lượt xem: 41
"Lục chưởng quầy." Hách Liên Tuyết mặc bạch y phấp phới đến gần: "Trước khi rời khỏi khách điếm, ta cũng sẽ bảo vệ tốt nơi này."
Lục Kiến Vi cười cười: "Đa tạ."
Sau khi nói lời chào tạm biệt, mọi người trong khách điếm đều nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.
Bố Ngõa tộc sống ở vùng núi sâu bên ngoài Đạt Đạt Thành, xuất phát từ trong thành đến chân núi phải mất đến hai canh giờ đi bộ, rồi vượt qua dãy núi, tiến vào lãnh địa của Bố Ngõa tộc càng mất nhiều thời gian hơn.
Phạm vi phân bố của Bố Ngõa tộc rộng rãi, thôn trại mà A Mộc Sa và A Mộc An ở đều nằm ở biên giới giáp ranh lãnh địa, cho nên rất tiện lợi cho việc ra khỏi núi hành tẩu.
Sau nhiều năm được đi lại, trên núi đã xuất hiện những con đường mòn quanh co, cung cấp cho người dân miền núi đi dạo thường ngày.
Con đường không quá bằng phẳng, có điều cơ quan xe lăn của Ôn Trứ Chi tinh xảo, mặc dù có hơi rung xóc nhưng vẫn có thể di chuyển tự nhiên.
"Lục chưởng quầy, Ôn công tử, đường đi có hơi xa." A Mộc Sa có chút ngượng ngùng: "Chẳng qua nhất định có thể đến nơi trước khi trời tối."
Lục Kiến Vi cười nói: "Không sao, trong núi cũng có nét đẹp của rừng núi."
Coi như là tản bộ dạo chơi.
Ôn Trứ Chi ngồi trên xe lăn đi bên cạnh, trên đùi ôm một cái tay nải rất lớn, thật sự không hợp với phong cách bản thân của hắn, nhìn nhiều cũng không nhịn được bật cười.
"Lục chưởng quầy cười cái gì vậy?" Ôn Trứ Chi hình như cảm giác được gì đó, nâng mắt nhìn về phía nàng.
"May mắn được tham gia Cổ Thần Tiết, trong lòng vui sướng."
A Mộc An cười xen vào một câu: "Lục chưởng quầy có thể tới tham gia Cổ Thần Tiết cũng là vinh hạnh của tộc ta."
Càng đi vào sâu bên trong, rừng cây càng rậm rạp, côn trùng rắn rết cũng nhiều lên.
Một con rắn sọc có lẽ bị chấn kinh, ngẩng cao đầu sắp sửa lao ra tấn công, Lục Kiến Vi tùy tiện hái xuống một chiếc lá, cắt đứt bảy tấc của nó, con rắn sọc ngay lập tức tắt thở rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-527.html.]
Hai tay rải dược của A Mộc Sa và A Mộc An ngừng ở giữa không trung.
Có vị cao thủ võ lâm ở đây, xem ra không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Con đường vẫn còn dài, Lục Kiến Vi cảm thấy cực kỳ buồn chán nên liền mua một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ở trong thương thành hệ thống, nhờ Tiểu Khách đọc cho nàng nghe.
Tên tiểu thuyết rất có cảm giác văn nghệ, nàng không đọc kỹ, cứ tưởng đây là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, kết quả càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp.
"Tiểu Khách, đây là cái quái gì vậy?" Lục Kiến Vi không thể hiểu nỗi: "Cha của nữ chính hại c.h.ế.t cha của nam chính, nam chính tức giận phấn đấu, sau khi lật mình thì trở về báo thù, lên kế hoạch để hại c.h.ế.t cha của nữ chính, khiến nữ chính táng gia bại sản, còn cầm tù nữ chính dù đã có vị hôn thê, ngược tới ngược lui, cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau, ngươi nghiêm túc chứ?"
Tiểu Khách: "Tiểu thuyết thật sự viết như vậy."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Như vậy cũng được?"
"Có khả năng tình yêu là thứ không có đạo lý như vậy đó."
Lục Kiến Vi: "…"
Tốn mất hai giờ để nghe xong câu chuyện tình yêu, kết quả lại khiến bản thân mình buồn bực.
“Sắp đến trưa rồi, có muốn dừng lại nghỉ một chút không?” A Mộc Sa hỏi: “Chúng ta có mang theo nước và lương khô.”
Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi đều không cảm thấy mệt, nhưng A Mộc Sa và A Mộc An lại không có nội lực chống đỡ, nửa đêm ngày hôm qua chạy đến Đạt Đạt Thành, đã có chút mệt mỏi rồi.
Hai người không có ý kiến gì.
Lục Kiến Vi tùy tiện trải một tấm khăn trên bãi cỏ, ngồi xuống ăn bánh mì thịt. Món bánh mì thịt được Tiết Quan Hà làm từ sáng sớm, hương vị thơm ngon dần xoa dịu tâm trạng buồn bực của nàng.
"Không vui sao?" Ôn Trứ Chi tự đẩy xe lăn tới gần.
Lục Kiến Vi: "…"
Nàng biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Ôn Trứ Chi nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, giải thích nói: "Ta thấy suốt đường đi ngươi đều không nói một lời, lông mày cũng thường nhăn chặt."